Khi chết, có người chết nhẹ tựa lông hồng nhưng cũng có kẻ nặng tựa thái sơn. Sau khi uống rượu độc, Hạ Vũ Thiên tự hỏi không biết cái chết của mình thuộc loại nào.
Mắt nhắm lại, hai chân buông xuống. Cùng lắm thì sải bước xuống cầu Nại Hà, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán. Hạ Vũ Thiên vỗ ngực, ung dung bước trên con đường dẫn tới Diêm La điện lần thứ hai.
Quỷ sứ hai bên đều trố mắt nhìn nhau, lần đầu tiên bọn chúng thấy có người chết đi lại vui vẻ như vậy.
Bỗng nhiên, ánh mắt Hạ Vũ Thiên sáng lên như đèn pha vì trông thấy hai sứ giả Hắc Bạch Vô Thường của diêm vương ở phía trước.
Hạ Vũ Thiên ân cần chào hỏi, thầm nghĩ khi gặp được lão diêm vương kia, nhất định phải đòi lại công đạo chuyện lão nhầm lẫn lần trước, nếu không, y sẽ học theo chuyện Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung mà đại náo Diêm La điện một phen. Hay, Hạ Vũ Thiên đại náo Diêm La điện. Không tệ!
Hai vị quỷ sứ kia vừa thấy Hạ Vũ Thiên thì mặt quỷ cau lại, làm rơi luôn cả cuốn sổ trong tay ‘Tại sao ngươi lại tự tiện xuống đây?”
Hạ Vũ Thiên cười nói:“Dù sao ta đã quen đường, không dám làm phiền tới hai vị.”
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau.
Hắc Vô Thường thở dài:“Đều do ngươi mả chơi đổ xí ngầu với lão quỷ chỗ kia nên chúng ta mới chậm chễ.”
Bạch Vô Thường trừng mắt:“Trách ngươi mới đúng, tại ngươi thua hết bổng lộc trong tay hắn nên ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-cung-vi-tac/3060275/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.