Môi chạm môi, má kề má, cơ thể tựa sát vào nhau như kết thành một khối. Trong lòng Sở Vấn Điệp vừa xúc động, vừa xót thương… tất cả đều gửi gắm vào một nụ hôn ngây ngất. Hạ Vũ Thiên không hề tránh né mà đón nhận lấy sự nồng nhiệt của người bên trên nhưng…tật xấu khó đổi, vẫn nuôi ý nghĩ trả thù, vì thế vừa hôn vừa cắn cắn…như là tiếc không thể cắn nát người nọ mà bỏ vào trong bụng nhai…bà bảo gà, ông nghe ra vịt…Sở Vấn Điệp thấy thế, tưởng Hạ Vũ Thiên nhiệt tình lại càng liếm láp, hung tợn hơn nữa.
Ai, vốn dĩ phải là một nụ hôn dịu dàng… nhưng lúc này đã biến thành một cuộc thi, hai người cùng nhau thi xem ta hay ngươi cắn giỏi hơn. Mặc dù bắt đầu khó thở nhưng cả hai không chịu dừng lại cứ như là ai buông ra trước là kẻ ấy chịu thua không bằng.
Thân thể đang nóng rực, đống cỏ khô bên dưới cọ cọ vào thân thể qua lớp y phục như là bỏ thêm củi vào lửa. Tay chân Sở Vấn Điệp đã không chịu an phận, miệng thì hôn, tay thì tiến tới, tháo ngoại bào của Tiểu Trư Trư xuống.
Không khí lạnh lẽo cùng với cảm giác đau đau do bị cỏ khô đâm vào lập tức đánh thức các tế bào thần kinh vốn vô cùng nhạy cảm của Hạ Vũ Thiên. Để tránh né đám cỏ rậm rạp bên dưới, Hạ Vũ Thiên cong người dán chặt vào cơ thể của Sở Vấn Điệp, mạnh mẽ ôm lấy tấm thân ấm áp của hắn. Sở Vấn Điệp vẫn còn hoạt động triền miên trên khuôn mặt của Hạ Vũ Thiên, hôn hít từng tấc trên làn da trơn mịn của đối phương. Khoảng cách giữa hai người dần được lấp đầy bằng một luồng khí nóng. Theo bản năng, Hạ Vũ Thiên càng ưỡn người lên trên để tìm tòi sự dễ chịu… mà như thế, chính là kích thích một tên sắc quỷ nào đó…
Những tiếng hừ nhẹ bắt đều phát ra từ yết hầu của cả hai người……
Tất cả đã lên tới đỉnh điểm không thể dừng lại, bàn tay Hạ Vũ Thiên luống cuống lần mò từng bộ phận trên cơ thể Sở Vấn Điệp. Sở Vấn Điệp rên khẽ một tiếng, hắn say mê ngắm dáng vẻ vừa cuồng loạn vừa quyến rũ của Hạ Vũ Thiên, khóe miệng cong lên một đường, cứ để cho y tự nhiên…
Y phục của cả hai nhanh chóng được tháo bỏ, không còn gì ngăn trở, Sở Vấn Điệp gắt gao ôm lấy người nọ, hai thân thể quấn quýt cùng một chỗ…
Nếu nói hiện tại Hạ Vũ Thiên hoàn toàn mất đi lý trí e rằng không đúng lắm đâu. Vì nếu thế, y đã không có hành động sau đây. Thừa dịp đang lúc sờ soạng, tìm được một vị trí thích hợp, Hạ Vũ Thiên dùng sức xoay người, ý đồ đảo ngược vị trí. Nhưng Sở Vấn Điệp làm sao có thể để cho y tác oai tác quái được, phát hiện Hạ Vũ Thiên không biết an phận, Sở Vấn Điệp nhanh chóng dùng chân khống chế thật chặt người bên dưới.
Hành động mạnh bạo làm cho Hạ Vũ Thiên tỉnh táo hơn, đôi mắt sương mù của y khẽ mở, tiếng nói hổn hển phát ra từ cổ họng “A…cho ta…phóng, để cho ta xuất…”
Sở Vấn Điệp không hề để ý, cúi xuống, cười tà, cầm lấy phân thân yếu ớt của Hạ Vũ Thiên. Y run lên một cái, giật bắn cả mình, tự dưng lại thấy xấu hổ, chỉ muốn đá cho người bên trên một cước. Sở Vấn Điệp nhẫn nhịn dục vọng dâng tràn, cười rồi nói nhỏ “Xuất…phóng… cái gì?”
“A…ngươi…ngươi…” Giờ khắc này, Hạ Vũ Thiên vẫn cứng đầu không chịu nhận thua. Tay còn cố tình xoa nắn phía sau Sở Vấn Điệp, như muốn tìm kiếm cái gì.
Sở Vấn Điệp cười ha ha, cúi xuống cắn khối thịt nổi lên trước ngực Hạ Vũ Thiên, tay làm như không có việc gì, di chuyển xuống phía dưới, tách hai chân của y ra.
Những động tác đó, rõ ràng thuần thục hơn Hạ Vũ Thiên rất nhiều. Nhưng Hạ Vũ Thiên vẫn còn cắn răng, chưa buông ý đồ phản công. Sở Vấn Điệp cố tình để thứ nóng như lửa kia chạm vào mông kẻ cứng đầu, phà hơi nóng vào lỗ tai y “Nếu còn lộn xộn, ta sẽ vào ngay lập tức…”
Nhất thời, Hạ Vũ Thiên đờ người, cố gắng chịu đựng tra tấn của dục vọng, ngẩng đầu lên, cắn nhẹ bờ vai vạm vỡ của Sở Vấn Điệp. Nhưng đau đớn nhè nhẹ như một thứ thuốc kích thích, Sở Vấn Điệp cảm thấy mình không nhịn nổi nữa rồi…
Chỉ muốn ngay lập tức tiến vào mật huyệt kia…phóng thích hoàn toàn dục vọng gào thét trong người…
Nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt, từ ngoài cổng, có tiếng động ồn ào truyền vào trong này. Hai người biết không thể nào tiếp tục được nữa, áp sát nhau, chui vào đống cỏ, không hề nhúc nhích.
Mồ hôi trên chán Hạ Vũ Thiên chảy ròng ròng xuống cả mặt bên dưới. Dục vọng vừa bị khơi mào chưa được thỏa mãn đã phải đè nén xuống. Cảm giác này còn thống khổ hơn bị tra tấn rất nhiều.
Tiếng động đó hình như là do một đám người gây ra, bọn họ đang ở gần đây, la hét rất lớn, lùng sục khắp nơi, đèn đuốc sáng trưng cả một góc trời.
Hạ Vũ Thiên cùng Sở Vấn Điệp nhìn nhau mà cười xấu hổ, không hiểu sao lúc nãy đầu óc cả hai lại như mụ mị cả đi, quên đi hoàn cảnh lúc đó, chẳng nhớ gì tới đám truy binh còn rượt đuổi phía sau.
Bọn họ không dám cử động, dù là thở cũng phải khẽ khàng hơn. Cũng may là trời rất tối, đống cỏ khô này rất lớn, tạo nên một nơi ẩn nấp khá lý tưởng. Nếu không, chỉ sợ bị bắt là một chuyện nhỏ, bị bắt quả tang khi làm chuyện đó mới thật nhục nhã a ~ (Nam : Nhục cái gì mà nhục, yêu nhau thì “ấy” nhau thôi, các ông tự mò tới chứ tôi đây có cố tình trưng ra đâu mà nhục… ha Thiên ca ca ha ~)
Hạ Vũ Thiên nhòm nhòm, thật may là họ không có chó đánh hơi, nếu không, rất có thể cái mông của mình sẽ bị cắn thật thê thảm a. Nhưng, có cái gì đó lạnh lạnh ngay sát phía trên.
Hạ Vũ Thiên như nghe sét đánh ngang tai khi có người trong đám truy binh kia nói “Kiểm tra đống cỏ khô kia một chút.”
Tim của y như nhảy ra ngoài, phát hiện thứ lạnh lạnh trên lưng chính là một thanh đao.
Hai tay của Sở Vấn Điệp đã nắm chặt thành quyền, nếu không trốn được, hắn quyết liều mạng một phen.
Hạ Vũ Thiên nhắm hai mắt lại, y biết là không được cử động nhưng cơ thể thì không nghe lời, cứ run lên cầm cập.
Thanh đao sắc bén khuấy động lớp cỏ khô phía trên, xoạt qua xoạt lại, có lúc còn lướt ngang tấm lưng nhẵn nhụi của Hạ Vũ Thiên, y chỉ biết cắn răng thật chặt.
Sở Vấn Điệp vô cùng lo lắng, quan sát tỷ mỉ từng động tác, quyết không để cho người kia chịu bất cứ thương tổn nào.
May sao mấy tên binh lính này làm việc sơ sài, lục soát lung tung đây đó một chút mà không phát hiện gì khả nghi. Chỉ một chút sau, bọn chúng di chuyển đi nơi khác.
Hai người trong bụi cỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi, toàn thân còn nóng như lửa, giờ nhìn kỹ thì đã lạnh ngắt như băng. Để đề phòng trường hợp đám người đó quay lại, Sở Vấn Điệp và Hạ Vũ Thiên ôm nhau nằm im nửa ngày, thấy không có dấu hiệu bất ổn nữa mới chầm chậm ngồi dậy.
Sở Vấn Điệp nhíu mày “Mau cho ta xem lưng ngươi thế nào?”
“Lo lắng cái gì, ta không sao.” Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu, tìm kiếm y phục trong đống cỏ khô.
“Ta nhìn thấy rõ ràng, ngươi mau để ta kiểm tra.” Sở Vấn Điệp nhào ngay lại ôm chặt Hạ Vũ Thiên, để y nằm sấp lên người hắn.
Hạ Vũ Thiên tức giận nói “Không có sao mà, đừng có làm loạn.”
Sở Vấn Điệp không thèm quan tâm tới thái độ người kia, lấy hai cánh tay cố tình che chắn kia đi, chỉ thấy trên làn da trắng hồng mềm mại có một vết xước nho nhỏ, hình như là vết hằn do nằm lên rơm rạ nhiều quá chứ không phải đao thương gì…
Sở Vấn Điệp cười nói “Tốt quá, không làm sao cả.”
Hạ Vũ Thiên xấu hổ đến tím cả mặt. Sở Vấn Điệp chỉ cười hì hì, thở phì phì, tưởng rằng xong rồi sẽ đứng dậy, nào ngờ còn cúi xuống hôn nhẹ vào thắt lưng kia một cái.
Hạ Vũ Thiên bò dậy “Ngươi đúng là tên trộm biến thái chết tiệt…!”
“Này, vừa rồi là ai dụ dỗ ta trước a ?” Sở Vấn Điệp cười.
“Ngươi thúi lắm!” Hạ Vũ Thiên nhất thời túng quẫn, nhớ tới chuyện khi nãy, chẳng còn dám nhìn thẳng vào mắt Sở Vấn Điệp nữa, vội vàng đi tìm y phục mặc.
“Này, mặc y phục ngay như thế không tốt đâu, để ta xoa bóp cho mấy vết bầm kia thuyên giảm đã…”
“Xéo…”
Sở Vấn Điệp đang ngồi trong đống cỏ, bỗng chốc cau mày “Này, đây là áo choàng của tên nào?”
Hạ Vũ Thiên trừng mắt, Sở Vấn Điệp vẫn giả dạng làm Long Hạo “Vậy ngươi còn đang mạo danh tên nào kia?”
Sở Vấn Điệp âm hiểm “Là tên đó phải không?…”
Hạ Vũ Thiên không thèm đôi co nữa “Tiểu hoàng đế đâu?”
Sở Vấn Điệp bĩu môi “Quan tâm thế làm gì?”
“Này ~”
“Hắn không sao, hắn ở một nơi rất an toàn, ngươi yên tâm đi.” Sở Vấn Điệp cũng mặc y phục vào.
Hạ Vũ Thiên cúi đầu, nhíu mi “Hôm nay, Hoa Vô Tình đã tới đây.” Dáng vẻ giống như một đứa nhỏ nhận lỗi.
“Ta biết.”
“Sao ngươi biết?”
“Lúc lẻn vào trong cung ta có gặp hắn, vốn định dịch dung thành ngươi để nhờ cậy hắn chút việc. Không ngờ tên hồ ly giảo hoạt đó liếc mắt một cái là nhận ra ngay.” Sở Vấn Điệp tháo chiếc mặt nạ làm theo khuôn mặt Long Hạo xuống, để lộ ra một dáng vẻ bớt đi oai vệ nhưng lại thêm phần tuấn tú.
Hạ Vũ Thiên há miệng một lúc mới phun được một câu “Biết ngay là ngươi chả làm được trò trống gì đâu mà.”
“Nếu như không có ta giả dạng tiểu hoàng đế, để cho hắn trốn thoát, chỉ sợ tình lang của ngươi còn bị giam lỏng trong cung a~”
Hạ Vũ Thiên liếc xéo “Tình lang cái gì?”
Sở Vấn Điệp vội vàng cười “Nói sai rồi, tình lang của ngươi ngoài ta ra thì làm sao có kẻ thứ hai được.”
“Ngươi……” Hạ Vũ Thiên đuổi tới, muốn vả mấy cái vào cái miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo đó.
Ai, hai vị này, trong lúc nước sôi lửa bỏng còn có thể ở đây nhàn hạ mà liếc mắt đưa tình được nữa ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]