Chứng kiến tình cảnh dở khóc dở cười của người khác có khi nào khiến bản thân mình vui vẻ hơn không? Điều này, chắc có lẽ phải hỏi vị hoàng đế đang cười đến khoái trá trong Hoa Khánh điện.
Những cung nữ, thái giám đang thu dọn đồ đạc bên trong thấy mình như hồ đồ mất rồi. Không biết vì sao bị quở trách như vậy mà hoàng đế của bọn họ vẫn nhởn nhơ, lại còn có phần đắc ý thế kia.
Ai, lý do vì sao, chỉ có một người biết, mà hiện giờ, khuôn mặt của người đó đang nhăn nhó như trái khổ qua. Hạ Vũ Thiên chính vì biết rõ ngọn ngành nên y lại càng cảm thấy mình thật xúi quẩy. Tên cẩu hoàng đế này, tại sao lại lấy ta làm vật hy sinh trong cuộc tranh đấu với thái hậu? Đúng là ngoan độc mà! Ai nha, không biết vị thái hậu bị cắm sừng này sẽ xử lý tình nhân của mình như thế nào đây? Chặt chân, chặt tay? Ngũ mã phanh thây hay thập đại hình trượng… Càng nghĩ Hạ Vũ Thiên càng cảm thấy tương lai của mình thật hắc ám, có lẽ không thể tai qua nạn khỏi nữa rồi.
Tại sao? Tại sao lại xảy ra những chuyện này? Ánh mắt Hạ Vũ Thiên oán giận nhìn chằm chằm vào Long Hạo. Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao, chỉ sợ trên người Long Hạo đã có vài nhát đâm của y rồi.
Yên lặng, không khí yên lặng tới đáng sợ. Đây giống như sóng yên biển lặng trước khi sóng thần nổ ra vậy.
Long Hạo thì đang cười tới mức thở không nổi, nhưng bỗng nhiên hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-cung-vi-tac/29094/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.