Suốt cả quá trình, y tá thay nước hai lần, khi ra khỏi bệnh viện, cũng đã hơn bốn giờ.
Hết sốt, cảm giác nặng nề cũng đã không còn, Tạ Bách Ninh cảm thấy người mình nhẹ hơn rất nhiều, cả người anh như sống lại.
Thay vào đó, biểu hiện của Hứa Tương Mi lại có chút miên man, mày nhíu lại, đôi môi mím thành một đường, trông cô có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó.
Tạ Bách Ninh hỏi: “Có chuyện gì với cô vậy?”
Cô đáp lại rất nhanh: “Em không sao cả.”
Anh nhìn cô, biết cô không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều.
Hứa Tương Mi vẫn đang nghĩ về người phụ nữ xinh đẹp mà cô đã nhìn thấy trên đường. Khuôn mặt đó, dáng người mảnh khảnh đó, tất cả đều trông rất giống với Ôn Bội.
Là cô ấy? Nếu vậy, sao cô ấy lại trở về? Sao cô ấy dám?! Hơn phân nửa là không phải, cô nghĩ, có lẽ là do cô quá sợ hãi nên đã nhầm lẫn.
Đột nhiên vai bị siết chặt, cơ thể cô được kéo đến một lồng ngực rộng lớn, khó khăn lắm mới đứng vững lại.
Một cụ già lắc chiếc xe lăn đi ngang qua, mỉm cười hiền lành với họ.
Hứa Tương Mi gật đầu xin lỗi, thở phào, quay đầu lại nhìn vào mắt anh: “May mà có anh, nếu không em đã gặp rắc rối rồi.”
Tạ Bách Ninh im lặng, anh buông tay ra, hơi dịch ra xa một chút: “Không cần phải cảm ơn.”
Cô mím môi lầm bầm: “Thật là, em có nói cảm ơn anh đâu.”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhao-hi/3163880/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.