Khu đại viện trong biệt thự nhà họ Cố.
Hơi thở nghiêm nghị đập vào mặt, đi qua ít nhất ba trạm gác bảo vệ, chiếc xe cuối cùng mới dừng ở cửa biệt thự nhà họ Cố, tâm tình Thích Hiểu bỗng nhiên trở nên khẩn trương.
Mặc dù đã sớm biết ở trong mắt người ngoài nhà họ Cố là không thể chạm vào, nhưng chỉ có tự bản thân trải qua mới có thể chân chính cảm nhận được loại quý khí không giống người thường này.
Cố Nghị Quân lớn lên tại nơi nghiêm ngặt như vậy, không trách được tính tình luôn luôn là một bộ mặt lạnh lùng.
Vốn tưởng rằng tình thế nhà mình đã đủ phức tạp rồi, nhưng so với nhà họ Cố lại như gặp sư phụ, mà cô hiển nhiên còn chưa chuẩn bị xong đã đối mặt với nhà họ Cố, nhất là Cố lão gia tử trong truyền thuyết.
Trong đầu Thích Hiểu lập tức hiện lên một lão giả sắc mặt lạnh lùng uy nghiêm, quả thực là phiên bản Cố Nghị Quân khi về già.
Thích Hiểu siết chặt bàn tay, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tay trái bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, Thích Hiểu cả kinh, vừa ngẩng đầu lên liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của Cố Nghị Quân.
"Đi theo tôi, không phải sợ, đừng làm cho tôi mất mặt."
"Tôi mới sẽ không sợ!"
Thích Hiểu hừ lạnh, Cố Nghị Quân nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, được rồi, cô thừa nhận đúng là có sợ một chút...
Mặc dù biết trong lòng của chủ nhân bàn tay này đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhao-cuoi-cung-chieu-vo-nhu-mang/2168587/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.