Cảm giác cổ tay bị bóp chặt, khiến Thẩm Dực không chịu nổi đau đớn, mà phải thả tay để tấm hình rơi xuống trở lại với xấp ảnh dưới giường.
Ông ta dùng bàn tay còn lại, cố gắng muốn gỡ tay Khâu Kính Hựu ra, khó chịu mở lời.
- Bỏ... bỏ ra...!
Thấy Quản ngục bị Khâu Kính Hựu bóp lấy cổ tay, hai tên lính có mặt ở trong buồng giam lúc bấy giờ, đều kinh ngạc mà tròn mắt nhìn nhau.
Khi bọn họ định tiến lên giải cứu Thẩm Dực, thì Khâu Kính Hựu đã nhanh hơn một bước, chủ động thả tay ông ta ra.
Từ lúc bị Cảnh sát bắt vào trong trại tạm giam đến giờ, Khâu Kính Hựu đều sống an phận, chưa từng chủ động sinh sự với ai.
Ngay cả khi bị người khác đánh đập, hay cắt xém đồ ăn, hắn cũng chưa từng phản kháng, hay tỏ thái độ khó chịu.
Thậm chí, vừa rồi bị Thẩm Dực mỉa mai, Khâu Kính Hựu cũng chỉ im lặng ăn cho xong bữa.
Chỉ khi Thẩm Dực nhắc đến mẹ con Đới Hạnh San, bằng những lời lẽ không mấy lịch sự.
Còn động đến ảnh của hai đứa nhỏ, thì Khâu Kính Hựu mới không thể nhịn nhục được nữa.
Có thể nói mẹ con Đới Hạnh San, chính là ngoại lệ của Khâu Kính Hựu.
Đám người kia động đến hắn thì được, chứ mà dám động đến mẹ con cô.
Thì cho dù bây giờ Khâu Kính Hựu chỉ là một tử tù, hắn cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Sau khi thả tay Thẩm Dực ra, Khâu Kính Hựu mới dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467099/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.