Khâu Kính Hựu hét lên một tiếng, khiến tất cả những người có mặt ở đấy lúc bấy giờ, bao gồm cả Đới Hạnh San đều bị giật mình, đồng loạt đổ dồn sự chú ý lên người hắn.
Như sợ đám đàn em nghe không hiểu lời mình nói.
Khâu Kính Hựu quay đầu nhìn về phía đám người, đang kè kè bên cạnh Chu Thời Cảnh, Định Thành cùng Trần Chính.
Lạnh lùng lặp lại lời nói một lần nữa.
- Thả đám người Chu Thời Cảnh ra.
Khâu Kính Hựu cả đời bách chiến, bách thắng.
Suốt 10 năm nay, ngoại trừ ông bà Khâu.
Hắn chưa từng biết nhún nhường bất kỳ kẻ nào.
Thế mà ngày hôm nay, lại chỉ vì một người con gái, mà chấp nhận trở thành một kẻ thua cuộc.
Đám đàn em cũng khá ngạc nhiên, khi thấy Khâu Kính Hựu lại vì Đới Hạnh San, mà đồng ý tha cho đám người Chu Thời Cảnh.
Nhìn vào cánh tượng trước mặt, ai nấy cũng đều nhìn ra được, rằng tình cảm mà Khâu Kính Hựu dành cho Đới Hạnh San, là thật.
Đối với mệnh lệnh mà Khâu Kính Hựu đưa ra.
Cho dù có gây bất lợi cho cả hắn và đám đàn em, thì cũng không có bất kỳ một người nào dám làm trái.
Trong lúc đám đàn em đang tiến hành, cởi trói cho đám người Chu Thời Cảnh.
Thì Khâu Kính Hựu lại quay ra nhìn Đới Hạnh San, bằng đôi mắt đỏ ngầu chứa đựng sự oán trách.
- Mọi chuyện đã theo như ý em muốn. Em đã cảm thấy hài lòng chưa?
Đới Hạnh San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467085/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.