Vừa nghe thấy lời cảnh báo của Cảnh sát vang lên.
Đới Hạnh San lập tức vội vàng rút lại bàn tay, đang chuẩn bị được đeo vào chiếc nhẫn cưới.
Hành động này của cô, khiến bàn tay cầm chiếc nhẫn kim cương của Khâu Kính Hựu, vô tình lạc lõng giữa không trung.
Khâu Kính Hựu sững sờ vì hành động dứt khoát của Đới Hạnh San.
Lập tức ngẩng đầu lên, lại bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng, với đôi mắt ướt át của cô.
Hắn nghi ngờ thái độ này của Đới Hạnh San, có liên quan đến lời nói vừa vang lên qua loa phóng thanh kia.
Nhưng Khâu Kính Hựu cũng không vội chất vấn Đới Hạnh San.
Mà chỉ lặng lẽ đặt chiếc nhẫn cưới vào trong hộp gấm, rồi quay lại phân phó đàn em.
- Đưa Hạnh San lên phòng trước đi.
Đới Hạnh San bị người của Khâu Kính Hựu kéo đi.
Nhưng lại chẳng có một chút phản kháng nào.
Ngoan ngoãn như một con gấu bông vô tri, vô giác, mặc người ta điều khiển.
Sau khi Đới Hạnh San đi khuất, Khâu Kính Hựu mới lệnh cho Hàm Minh, đẩy xe lăn đưa hắn ra ngoài cổng.
Đám người Chu Thời Cảnh cũng bị người của hắn lôi đi theo phía sau.
Trên đường từ nơi diễn ra hôn lễ đến khu vực cổng biệt thự.
Khâu Kính Hựu không ngừng suy nghĩ về chuyện, tại sao Cảnh sát lại biết hắn ở đây?
Nơi này hoang vu, hẻo lánh.
Nếu như không có người báo cho Cảnh sát, biết chỗ ở của Khâu Kính Hựu, thì bọn họ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467083/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.