- Nếu bây giờ... tôi thả bọn họ đi. Liệu em có tha thứ, cho tất cả những việc làm, mà tôi đã gây ra hay không?
Hắn đột ngột nghiêng người sát về phía Đới Hạnh San, nhằm mục đích kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Ngón tay thẳng dài chạm vào làn da mềm mại trên mặt cô.
Tỉ mỉ giúp Đới Hạnh San lau đi thứ nước tèm nhem, đang làm gương mặt của cô trở nên xấu xí.
Miệng vẫn không ngừng đặt ra những câu hỏi cho Đới Hạnh San.
- Câu trả lời là không, đúng không? Vậy tại sao tôi lại phải tha cho bọn họ?
Cô vẫn mang theo một thái độ như cũ.
Có một chút sợ hãi, một chút tức giận, pha thêm một chút lạnh lùng, xa cách.
Trực tiếp quay mặt sang hướng khác, né tránh bàn tay Khâu Kính Hựu chạm vào.
Làm cho hắn có một chút hụt hẫng, nhưng vẫn miễn cưỡng thu tay về.
- Dù sao tôi cũng giết nhiều người lắm rồi! Bây giờ, có không giết người, thì cũng chẳng thể thoát khỏi bản án tử hình.
- Vậy thì giết thêm vài người nữa, làm thêm vài chuyện thất Đức nữa, cũng có sao?
Khâu Kính Hựu dùng ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên tay.
Cặp mắt cũng trông có vẻ đang đổ dồn mọi sự chú ý, lên hình đầu rồng của chiếc nhẫn.
Nhưng ngay khi mọi người đều không đoán được, rằng Khâu Kính Hựu lại định toan tính chuyện gì.
Thì hắn lại đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467075/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.