Hai đầu gối bị đập mạnh xuống dưới mặt đường, vừa cứng lại vừa lạnh.
Cảm giác đau đớn khiến từng dây thần kinh của Chu Thời Cảnh, giống như muốn tê liệt.
Hai tai bị nước mưa làm cho ù đi, cả người ướt sũng.
Chỉ khi cảm nhận được sự đau đớn dội thẳng vào đại não.
Chu Thời Cảnh mới ý thức được bản thân mình thật sự hồ đồ.
Tại sao anh ta lại phải quỳ gối xin lỗi Khâu Kính Hựu?
Trong khi từ đầu đến cuối, hắn mới là người sai kia chứ?
Tại sao Chu Thời Cảnh đường đường là Viện trưởng Viện kiểm sát, mà lại đi quỳ gối trước mặt một tên tội phạm, giết người không gớm tay kia chứ?
Và quan trọng hơn hết, là tại sao anh ta lại dễ dàng để bị lừa như vậy?
Nếu như Khâu Kính Hựu thật sự muốn trả tự do cho Đới Hạnh San, thì đã chẳng chặn đường để cướp người như thế này.
Nhưng vừa rồi, Chu Thời Cảnh thật sự rất lo lắng cho Đới Hạnh San.
Sợ cô sẽ lại bị Khâu Kính Hựu bắt giữ, rồi giam cầm thêm một lần nữa.
Sự lo lắng cho Đới Hạnh San đã bủa vây lý trí.
Khiến Chu Thời Cảnh nhất thời đã không thể suy nghĩ thấu đáo.
Cứ thế mắc bẫy của Khâu Kính Hựu.
Rồi bây giờ, còn bị đàn em của hắn khống chế.
Nhưng cho dù biết bây giờ bản thân, hoàn toàn không có khả năng thắng được Khâu Kính Hựu, đem Đới Hạnh San an toàn trở về biệt thự của mình.
Nhưng Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467072/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.