Chu Thời Cảnh lúc này, dường như đã đem toàn bộ lời nhắc nhở của Vệ sĩ bên mình.
Là phải chú ý đến hình tượng của bản thân.
Giữ vững cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát.
Để còn đòi lại công bằng cho Đới Hạnh San.
Ném ra sau đầu.
Toàn bộ những nỗi ấm ức, tích tụ trong lòng Đới Hạnh San suốt hơn một năm qua.
Chẳng thể giãi bày cùng ai.
Đều được Chu Thời Cảnh, ở trước mặt bao nhiêu người nói ra hết.
Nhìn thấy Chu Thời Cảnh lại vì Đới Hạnh San, mà một lần nữa mất kiểm soát.
Nhưng Định Thành cùng đám Vệ sĩ lần này.
Lại chẳng có một ai đứng ra ngăn cản anh ta.
Bởi vì, những lời mà Chu Thời Cảnh vừa nói ra, nửa từ cũng không sai.
Cái gì cũng có giới hạn của nó.
Sự nhẫn nhịn cũng vậy.
Nếu cứ để sự căm phẫn của Chu Thời Cảnh, dồn nén trong lòng, mỗi ngày một nhiều hơn.
Bọn họ sợ anh ta sẽ phát điên mất.
Hơn nữa, đám người kia là người thân, bạn bè của Khâu Kính Hựu.
Bọn họ cũng cần phải biết được, bộ mặt thật của Khâu Kính Hựu.
Để mà khuyên ngăn, dạy dỗ lại hắn.
Nhưng khi nghe những lời mà Chu Thời Cảnh nói.
Khâu Phu nhân lại một mực không chịu tin đó là sự thật.
- Cậu đừng có mà vu oan cho con trai tôi. Kính Hựu nhà tôi rất tốt! Thằng bé thậm chí, còn không để bụng chuyện Đới Hạnh San, là con gái của người đã hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467063/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.