Nơi ấy còn để lại những dấu vết hồng hào, chứng minh hắn đã từng đi qua.
- Ưm... sướng... hơ...!
Mặc dù bây giờ, không phải chăm sóc cậu nhỏ của hắn nữa.
Nhưng dưới sự trêu đùa của môi lưỡi Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San căn bản không thể nằm im.
Cả cơ thể không ngừng vặn vẹo, khiến bầu ngực sữa mềm mại, cũng phải rung chuyển theo.
Đới Hạnh San nhịn không được, mà rên rỉ đầy thỏa mãn.
Vì sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng cô.
Mà hành động khẩu giao của Khâu Kính Hựu, vô cùng nhẹ nhàng.
Cũng chỉ để Đới Hạnh San lên đỉnh duy nhất một lần.
Rồi hắn liền ôm cô vào trong nhà tắm, đích thân mình làm sạch cơ thể, cho cả cô và hắn.
...
Sau cái ngày mà Đới Hạnh San, và Khâu Kính Hựu thỏa mãn nhau.
Cô dường như vẫn còn buồn, vì chuyện không được nhìn thấy Đới Hoà Văn.
Nhưng cũng không còn lạnh nhạt với hắn nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, thấm thoát cái thai trong bụng Đới Hạnh San, đã được 20 tuần tuổi.
Bác sĩ tiến hành siêu âm lại, lần này càng chắc chắn rằng Đới Hạnh San, thật sự mang thai một bé trai và một bé gái.
Nhưng ngày tháng êm đềm không kéo dài được bao lâu.
Thì một ngày kia, khi Khâu Kính Hựu vừa mới thức dậy vào buổi sớm.
Bước ra khỏi phòng ngủ, thì đập vào mắt hắn là vẻ mặt, cực kỳ lo lắng của Hàm Minh.
Vừa nhìn thấy hắn mở cửa bước ra.
Cậu ta đã vội vàng nói, kéo theo đó là bộ dạng vô cùng bàng hoàng.
- Thiếu gia, có chuyện lớn rồi! Thị trưởng Nhậm và Cục trưởng Thất bị bắt tạm giam rồi!
Nghe được lời kia của Hàm Minh.
Vẻ mặt Khâu Kính Hựu lập tức biến sắc.
Bộ dạng giống như khó chấp nhận sự thật này.
- Cậu vừa nói gì? Hai người đó bị bắt từ khi nào? Lý do bị bắt là gì? Ai là người đứng sau chuyện này?
Không để Hàm Minh kịp trả lời.
Hắn bây giờ mới phát hiện ra, bản thân đang đứng trước phòng ngủ của chính mình.
Vì không muốn làm ảnh hưởng, đến giấc ngủ của Đới Hạnh San.
Hắn liền bảo Hàm Minh theo mình đến phòng làm việc.
- Dạ hai người đó bị bắt từ nửa đêm hôm qua. Nhưng tôi sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thiếu gia, cho nên bây giờ mới dám báo.
Dù sao hai người kia mới chỉ bị bắt tạm giam, chưa có công văn đưa ra xét xử.
Làm sao quan trọng bằng việc nghỉ ngơi của Khâu Kính Hựu?
- Nghe nói Thị trưởng Nhậm và Cục trưởng Thất tham gia một bữa tiệc, có dính đến chất cấm và gái mại dâm, nên mới bị bắt.
Đợi Khâu Kính Hựu ngồi xuống ghế sofa trong phòng làm việc.
Hàm Minh mới cẩn thận trả lời từng câu hỏi của hắn.
Khi nhắc đến người đúng sau chuyện này, cậu ta lại lén lút quan sát biểu cảm trên mặt Khâu Kính Hựu.
Có chút sờ sợ, nhưng vẫn là không thể không nói.
- Còn người đứng sau chuyện này... là Chu Thời Cảnh.
Nghe đến cái tên quen thuộc này.
Vẻ mặt của Khâu Kính Hựu, ngay lập tức tối sầm lại.
Khiến Hàm Minh nhìn mà không khỏi phát run.
Chu Thời Cảnh mới chỉ ngồi vào cái ghế, Viện trưởng Viện kiểm sát được hai tháng rưỡi.
Làm sao lại dám động vào hai nhân vật lớn, như Nhậm Thương và Thất Đằng?
- Không đúng. Viện kiểm sát không có quyền bắt tạm giam công dân.
Nhất là hai người kia còn là người của chính phủ.
- Tại sao Chu Thời Cảnh có thể bắt người?
Đối diện với lời chất vấn của Khâu Kính Hựu.
Dựa vào những thông tin đã điều tra được, Hàm Minh vội đáp.
- Người đưa ra lệnh bắt giữ không phải Chu Thời Cảnh, mà là Thủ tướng Quốc vụ viện. Nghe nói con gái ông ta, là thanh mai với Chu Thời Cảnh. Và cậu ta còn có một người bạn, làm trong Cục Điều tra hình sự Quốc gia.
- Xin lỗi Thiếu gia! Vì bây giờ tôi mới biết được chuyện này.
Tám tháng trước, Khâu Kính Hựu chỉ kêu Duy Phương điều tra, toàn bộ mọi thứ liên quan đến Chu Thời Cảnh.
Chứ không hề kêu Hàm Minh phải điều tra anh ta.
Cho nên, chuyện lần này hắn không thể nào trách Hàm Minh được.
Phải rồi!
Sao Khâu Kính Hựu có thể quên mất, chuyện con gái của Thủ tướng là người có quan hệ, rất thân thiết với Chu Thời Cảnh kia chứ?
Để thả cho Chu Thời Cảnh, leo lên được cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát, rõ ràng là một sai lầm của hắn.
- Có biết động cơ của Chu Thời Cảnh trong chuyện này là gì không?
Chu Thời Cảnh đứng đằng sau thao túng, để Thủ tướng Chính phủ phát lệnh bắt người.
Chỉ đơn giản là vì nhìn ra được, Nhậm Thương và Thất Đằng là hai con sâu, đang đục khoét trong bộ máy nhà nước.
Hay là anh ta còn suy tính nào khác?
Thấy Khâu Kính Hựu không hỏi tội mình.
Hàm Minh cuối cùng mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi lại cung kính đáp.
- Thưa Thiếu gia, chuyện này tạm thời vẫn chưa tra ra được.
Không có được một câu trả lời như ý muốn.
Khâu Kính Hựu lại lạnh lùng nói.
- Tiếp tục điều tra cho tôi. Bằng mọi giá phải tra rõ chuyện này.
- Còn nữa. Thời gian này, để ý thật kỹ Chu Thời Cảnh cho tôi. Nếu thấy cậu ta, có bất kỳ hành động nào bất thường, thì phải lập tức báo cho tôi biết.
Khâu Kính Hựu mệt mỏi, dùng tay day nhẹ hai bên thái dương.
Vừa mới sáng ngày ra, mà hắn đã có cảm giác, hôm nay là một ngày tồi tệ.
- Vâng, tôi đã rõ! Còn hai người kia... Thiếu gia định tính thế nào? Chúng ta có nên cứu bọn họ ra không?
- Không cần. Tay chân của hai lão già đó cũng không ít. Chuyện này không cần chúng ta phải nhúng tay vào.
Khâu Kính Hựu không chỉ không cứu hai người kia, mà thời gian này còn càng không thể đến tìm gặp bọn họ.
Hắn tuyệt đối không thể để bản thân, bị kéo xuống đầm lầy giống như bọn họ được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]