- Thưa Tiểu thư, ban nãy Thiếu gia kêu tôi vào lau dọn nhà tắm. Mừng Châu Tiểu thư trở về.
Bây giờ, cô xuất hiện trước mặt Châu Tinh Sa.
Khi trên người đã mặc bộ đồ Hầu gái một cách ngay ngắn.
Bởi vì, căn phòng này không có hệ thống cách âm.
Nên cô ta và Khâu Kính Hựu, vừa rồi ở bên ngoài đã nói những gì.
Đới Hạnh San đều nghe thấy hết.
Cho nên, cô đã cố tình đổ nước làm ướt nhẹp, toàn bộ bề mặt của sàn nhà trong phòng tắm.
Tạo hiện trường giả như Đới Hạnh San thật sự, vừa ở trong này dọn dẹp phòng tắm.
- Không phải vừa rồi em nói muốn đi vệ sinh, không thể nhịn được nữa hay sao?
Thấy cô ứng biến khôn khéo như thế, trong lòng Khâu Kính Hựu cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Để cho Châu Tinh Sa không nghi ngờ, hắn liền lên tiếng nhắc nhở cô ta.
Nghe thấy lời nhắc nhở của Khâu Kính Hựu.
Cô ta cho dù có muốn gây khó dễ cho Đới Hạnh, San thì cũng không được.
Châu Tinh Sa cởi đôi guốc để lại bên ngoài, rồi đi chân trần lướt qua người Đới Hạnh San, bước vào bên trong phòng tắm.
Đới Hạnh San thấy thế liền bước ra ngoài, thuận tay giúp Châu Tinh Sa đóng cửa lại, rồi mới quay ra nói với Khâu Kính Hựu.
- Nếu Thiếu gia không còn việc gì cần căn dặn, thì em xin phép ra ngoài.
Rồi không cần biết hắn có đồng ý hay không, cô cứ thế nhanh chân rời khỏi phòng ngủ.
Khâu Kính Hựu xoay người nhìn theo bóng lưng của Đới Hạnh San, trong lòng có chút nghi hoặc.
Không phải vài phút trước cô vẫn bình thường hay sao?
Tại sao bây giờ hắn lại cảm thấy Đới Hạnh San, dường như là đang không vui?
Cô bước ra ngoài, đi một mạch xuống cầu thang.
Khi đến đoạn không có bóng người, bước chân của Đới Hạnh San chợt dừng lại, vịn một tay vào lan can cầu thang.
Trong lòng cô bây giờ cảm thấy ngột ngạt, bí bách vô cùng.
Toàn bộ cơ thể như có vật nặng đè lên, khiến mỗi bước đi tưởng chừng như rất nặng nhọc.
Bởi vì nghe thấy được toàn bộ cuộc đối thoại, giữa Khâu Kính Hựu và Châu Tinh Sa.
Cho nên, Đới Hạnh San mới thay đổi thái độ, trước mặt hắn như vậy.
Sự dịu dàng và ân cần, mà hắn dành cho Châu Tinh Sa bây giờ.
Chính là những điều mà Khâu Kính Hựu, từng dành cho Đới Hạnh San vào 10 năm về trước.
Làm người, ai lại không có lòng đố kỵ?
Chẳng ai có thể vui vẻ khi nhìn thấy những thứ từng thuộc về mình.
Bây giờ, lại được dành cho người khác cả.
Cô đối với Khâu Kính Hựu mà nói, càng hận thì lại càng yêu.
Chính bản thân Đới Hạnh San cũng không rõ.
Khi nào thì cô mới thật sự có thể buông xuống, đoạn tình cảm đã gây ra cho cô biết bao nhiêu đau khổ này.
...
Qua vài ngày, có một hôm Châu Tinh Sa cho người, gọi Đới Hạnh San vào phòng ngủ của cô ta.
Châu Tinh Sa ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, nhìn cô mà nói.
- Tôi nghe Hầu gái nói, bình thường đều là cô pha nước ngâm chân cho Kính Hựu.
- Tôi thường xuyên mang guốc cao gót, thành ra bàn chân lúc nào cũng có cảm giác đau nhức.
- Không biết có thể làm phiền cô pha nước ngâm chân, rồi tiện thể giúp tôi xoa bóp bàn chân hay không?
Nghe thấy lời đề nghị của Châu Tinh Sa, hai lòng bàn tay Đới Hạnh San lại không tự chủ được, mà siết chặt lấy một góc chiếc đầm Hầu gái.
Trước kia, khi còn ở Đới gia.
Đới Hạnh San còn chưa bao giờ phải pha nước ngâm chân cho ai.
Thậm chí, còn có kẻ hầu, người hạ cung phụng như Công chúa.
Chỉ là từ lúc tới dây, bởi vì Khâu Kính Hựu muốn dày vò cô, để trả thù thay cho mẹ ruột của hắn.
Nên thường xuyên bắt Đới Hạnh San phải pha nước ngâm chân, xoa bóp chân cho hắn.
Nhưng ngoại trừ Khâu Kính Hựu ra, trước giờ hắn cũng không bắt ép Đới Hạnh San, phải hầu hạ người khác.
Chỉ là... bây giờ cô đang ở trong thân phận Hầu gái.
Còn Châu Tinh Sa lại là vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu.
Nếu như Đới Hạnh San từ chối, sợ rằng lại bị nói là không coi khách của cậu chủ ra gì.
Chờ đợi hồi lâu, cũng không thấy cô trả lời, Châu Tinh Sa lại hỏi.
- Cô đang nghĩ gì vậy? Hay là cô cảm thấy ,tôi chỉ là vợ sắp cưới của Kính Hựu. Không xứng để nhờ cô xoa bóp chân cho cho tôi?
Cô ta lại cố tình nhấn mạnh chuyện bản thân, là vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu.
Khiến Đới Hạnh San giật mình, vội vàng lắc đầu.
- Không phải. Tôi không có ý đó. Vậy... Châu Tiểu thư thường ngâm chân bằng loại tinh dầu nào? Hoặc là cô có bị dị ứng với loại tinh dầu nào không? Để tôi còn biết đường pha nước ngâm chân cho cô?
Châu Tinh Sa cực kỳ hài lòng với biểu hiện này của cô, thản nhiên đáp.
- Tôi thường ngâm chân bằng tinh dầu hoa Oải Hương, kết hợp với muối Hồng. Làm phiền cô rồi!
Cô ta nói dứt lời, cũng không nhìn Đới Hạnh San nữa, mà thoải mái cầm điện thoại truy cập vào trang mua sắm.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người bước vào trong phòng tắm, chuẩn bị nước ngâm chân theo yêu cầu của Châu Tinh Sa.
Một lúc sau, Đới Hạnh San bưng cái chậu chứa nước muối ngâm chân ra ngoài.
Nhìn thấy Châu Tinh Sa vẫn ngồi trên ghế sofa.
Cô chậm rãi bước đến, đặt chậu nước xuống bên cạnh chân của cô ta.
Đới Hạnh San đặt chiếc khăn sạch vừa vắt trên vai xuống ghế sofa, rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt Châu Tinh Sa.
Châu Tinh Sa vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Ngay cả việc tháo đôi dép ra khỏi chân, rồi cho chân vào chậu nước, cũng muốn Đới Hạnh San làm cho cô ta.
Cô đặt đôi chân trần của Châu Tinh Sa vào trong chậu nước, dùng tay hất nước lên mu bàn chân của cô ta, rồi nhẹ nhàng chà xát và xoa tròn khắp bàn chân.
Lúc này, Châu Tinh Sa mới lại nhìn Đới Hạnh San, tự nhiên lại nở một nụ cười.
- Kỹ thuật xoa bóp của cô đúng là tốt thật đấy! Đúng là làm nhiều nên cũng có nhiều kinh nghiệm. Bảo sao Hầu gái lại nói rằng, Kính Hựu chỉ thích một mình cô xoã bóp chân cho anh ấy.
- Có khi sau này, tôi phải thường xuyên nhờ cô xoa bóp chân cho tôi mới được.
Câu này của cô ta, nghe qua giống như đang khen ngợi Đới Hạnh San.
Nhưng trên thực tế, lại là đang chế nhạo cô chỉ là một Hầu gái, rửa chân cho chủ nhiều thành quen.
Đới Hạnh San đối với lời nói của Châu Tinh Sa, cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Châu Tinh Sa thấy cô không nói gì thì lại hỏi.
- Hạnh San, cô nói xem. Tôi và Kính Hựu có xứng đôi không?
Nghe thấy câu hỏi này của cô ta, sắc mặt Đới Hạnh San lập tức thay đổi.
Rõ ràng là cô không được vui, nhưng qua mấy giây vẫn phải cố gượng nở một nụ cười.
- Châu Tiểu thư là Tiểu thư quyền quý, cùng Thiếu gia đương nhiên là vừa xứng một đôi.
Ngoài mặt cố tỏ ra vui vẻ, nhưng trái tim của Đới Hạnh San lúc này, giống như muốn vỡ ra thành nhiều mảnh, cứa nát tâm can.
“Đến khi chúng ta xứng đôi, tôi sẽ rước cô về làm vợ của tôi.”
Câu nói non nớt của cậu bé năm nào, bỗng nhiên lại văng vẳng trong đầu cô.
Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu, có lẽ đã định đời này, kiếp này, vĩnh viễn cũng không thể xứng đôi.
- Gia đình tôi và nhà họ Khâu từ lâu, đã có quan hệ rất thân thiết. Thậm chí, hai bên gia đình còn có giao ước, là nếu một bên sinh được con trai, bên còn lại sinh được con gái, thì sẽ kết thành thông gia.
- Nhưng thật không may, là bác Khâu lại không sinh được con. Mãi sau này mới nhận nuôi Kính Hựu.
- Tuy vậy, hai nhà vẫn không quên giao ước lúc trước. Nên năm tôi mười ba tuổi, đã định sau khi lớn lên, tôi sẽ trở thành vợ của Kính Hựu.
- Tuy Kính Hựu chỉ là con nuôi của nhà họ Khâu, nhưng anh ấy đã tự gầy dựng sự nghiệp, bằng chính năng lực của mình. Chứ không dựa vào gia thế của ba mẹ nuôi.
- Cho nên, tôi chẳng những không thể chê xuất thân của Kính Hựu. Mà ngược lại, vô cùng ngưỡng mộ anh ấy.
- Không chỉ có một mình cô đâu. Mọi người đều nói, tôi và Kính Hựu chính là trời sinh một cặp, cứ giống như một đôi Tiên Đồng, Ngọc Nữ vậy đó.
Châu Tinh Sa giống như đang kể về mối hôn sự, giữa cô ta và Khâu Kính Hựu, bằng tất cả niềm kiêu hãnh của mình.
- Thậm chí, ba mẹ nuôi của Kính Hựu còn nói. Chỉ chấp nhận một mình tôi, trở thành vợ của anh ấy, trở thành con dâu của nhà họ Khâu.
Những lời mà Châu Tinh Sa nói ra trước mặt Đới Hạnh San.
Đã thành công đánh vào tâm lý của cô, tạo ra những vết cắt trong lòng Đới Hạnh San.
Người ngoài sẽ chỉ ngưỡng mộ, chúc phúc, và công nhận cô gái trở thành vợ của Khâu Kính Hựu.
Khi người đó không phải là Đới Hạnh San.
Châu Tinh Sa cúi đầu nhìn cô, lại hỏi thêm một câu.
- Lúc tôi không có ở đây, cô có thấy Kính Hựu dẫn người phụ nữ nào khác tới đây. Rồi làm những chuyện vượt mức bạn bè bình thường hay không?
- Nói dễ hiểu hơn một chút, thì cô có thấy Kính Hựu đang cắm sừng tôi hay không?
Câu hỏi của cô ta, khiến Đới Hạnh San bất giác giật mình chột dạ.
Bởi vì, người phụ nữ đi quá giới hạn.
Cùng Khâu Kính Hựu cắm lên đầu Châu Tinh Sa một cặp sừng, chính là cô.
Đới Hạnh San đã từng ích kỷ, mê muội, chấp nhận trở thành kẻ thứ ba.
Chỉ vì một suy nghĩ điên rồ, là vì muốn được ở bên cạnh người đàn ông, đã hủy hoại cuộc đời của cô.
Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Châu Tinh Sa.
Bản tính lương thiện, biết phân biệt đúng sai của Đới Hạnh San đã sống dậy.
Cô cảm thấy tội lỗi vô cùng, khi đã lén lút vụng trộm với Khâu Kính Hựu, ở sau lưng Châu Tinh Sa.
Nhưng cho dù là Đới Hạnh San có muốn hay là không, thì Khâu Kính Hựu cũng sẽ không bao giờ, cho phép cô rời xa hắn.
Càng không cho phép Đới Hạnh San, tiết lộ sự thật về mối quan hệ, giữa hắn và cô cho Châu Tinh Sa biết.
Đới Hạnh San cố gắng nuốt xuống cảm giác đắng chát trong lòng, tiếp tục nói dối để che đậy sự thật.
- Tiểu thư cũng thấy mà. Thiếu gia rất yêu thương cô! Sẽ không bao giờ có chuyện, Thiếu gia có người phụ nữ nào khác ngoài cô.
- Tôi chưa từng nhìn thấy Thiếu gia thân mật, với bất kỳ một người phụ nữ nào khác ngoài cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]