Khâu Kính Hựu kéo Đới Hạnh San đến trước thang máy, nhấn nút cho cánh cửa kính mở ra, rồi nắm tay cô cùng bước vào trong.
Tuy đây là lần đầu tiên hắn cho phép, Đới Hạnh San cùng di chuyển bằng thang máy, được thiết kế riêng trong nhà.
Nhưng vào lúc này, cô làm gì còn tâm trạng để nghĩ đến điều đó.
Khâu Kính Hựu nói có bất ngờ dành cho Đường Khắc Phong.
Mà dựa vào chuyện cậu ta buông lời, động chạm đến uy quyền của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San dám chắc bất ngờ mà hắn nhắc đến, chẳng có gì khác ngoài việc Đường Khắc Phong tiếp tục bị hành hạ.
Không khí trong thang máy khiến cô có cảm giác bức bách vô cùng.
Khâu Kính Hựu duy trì sự im lặng, nhưng bàn tay của hắn vẫn nắm chặt cổ tay Đới Hạnh San không buông.
Như thể đang sợ chỉ cần nới lỏng một chút, cô sẽ lại lập tức biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Thang máy này được thiết kế thông xuống tận tầng hầm.
Cho nên, khi cánh cửa thang máy vừa mở ra lần nữa.
Đới Hạnh San liền phát hiện mật thất đã ở ngay trước mắt.
Khâu Kính Hựu dẫn cô đến căn phòng, mà một tháng trước bọn họ đã ân ái ở đó.
Cũng là căn phòng mà hắn cho người, bắt nhốt và tra tấn Đường Khắc Phong.
Khiến cho trong lòng Đới Hạnh San càng thêm bất an, về những chuyện sắp diễn ra ở đây.
Khâu Kính Hựu mở công tắc đèn, thứ ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn trong phòng, thật chẳng đủ làm người ta cảm thấy chói mắt.
Hắn kéo cô đến giữa căn phòng.
Cơ thể Đới Hạnh San lúc này khá là yếu.
Khâu Kính Hựu chỉ cần dùng sức ở lòng bàn tay, ấn vào một bên vai gầy của cô, là Đới Hạnh San đã ngay tức khắc, khuỵ gối xuống dưới sàn nhà.
Chắc là do đã phải quỳ rất lâu trong phòng ngủ của hắn, khiến hai đầu gối của cô đều đã tê dại, gần như mất hết cảm giác.
Cho nên, khi hai đầu gối bị đập mạnh xuống dưới sàn nhà.
Đới Hạnh San cũng không cảm thấy đau đớn là mấy.
Chỉ là, hành động đột ngột không có một lời báo trước của Khâu Kính Hựu, đã khiến cho cô bị giật mình.
Đới Hạnh San ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Khâu Kính Hựu chậm rãi bước về phía, ghế sofa trong phòng mà ngồi xuống.
Một bộ nhàn nhã dựa người về phía sau, xoay xoay chiếc nhẫn được làm bằng vàng trắng, đeo ở ngón tay giữa.
Dường như hắn đang chờ đợi, người của mình dẫn Đường Khắc Phong xuống đây.
Chẳng bao lâu sau, đám người Hàm Minh cũng lôi Đường Khắc Phong, đi bằng đường cầu thang bộ xuống tới nơi.
Đường Khắc Phong bị đám Vệ sĩ lột áo, rồi treo lơ lửng trên trần nhà, giống hệt như lần trước.
Chỉ khác ở một chỗ, Đới Hạnh San thấy Vệ sĩ đem đến một cái kiềng bằng sắt, bên trên đặt một cái chảo trũng rất lớn.
Sau đó, bọn họ bỏ than vào bên trong, rồi châm lửa để những hòn than bắt đầu bốc cháy.
Trong đầu cô bất chợt loé lên một ý nghĩ, liệu có phải Khâu Kính Hựu muốn dùng than, để thiêu sống Đường Khắc Phong hay không?
Hầu gái đem khay nhỏ đặt lên mặt bàn, trước mặt Khâu Kính Hựu.
Bên trong đựng một chai rượu, một chiếc ly thủy tinh mới, một hộp thuốc lá và một cái máy lửa.
Hàm Minh lại làm tốt công việc của mình.
Bước đến cầm lấy chai rượu vang, cẩn thận mở nắp rồi khom người, rót vào ly thủy tinh cho Khâu Kính Hựu.
Sau đó, cậu ta lùi lại đứng bên cạnh ghế sofa, xem đám Vệ sĩ khác đang thực hiện nhiệm vụ mà Thiếu gia giao phó.
Đợi đến khi than trong chảo đã cháy hồng rực.
Đới Hạnh San lại thấy Vệ sĩ thả vào trong đó một que sắt, có phần đầu là một hình chữ nhật, hình như có khắc chữ gì đó.
Khâu Kính Hựu cầm lấy ly rượu đứng dậy, chậm rãi nhấm nháp rồi đi về phía Đường Khắc Phong.
Đợi khi bước chân của hắn dừng lại trước mặt Đường Khắc Phong, thì ly rượu trong tay cũng đã vơi đi một nửa.
Xong, cũng chẳng thấy Khâu Kính Hựu nói bất kỳ một lời nào cả.
Làm cho người khác thật sự cảm thấy phát sợ.
Mặc dù bị lột đồ rồi treo lên, nhưng Đường Khắc Phong có vẻ vẫn rất mạnh miệng.
Cậu ta lớn giọng chất vấn Khâu Kính Hựu.
- Khâu Kính Hựu, cậu có giỏi thì hãy giết chết tôi luôn đi. Tôi bằng lòng dùng mạng của mình, để đổi lấy sự tự do cho Hạnh San.
Bộ dạng của Khâu Kính Hựu vẫn rất bình thản.
Hắn đưa ly rượu trong tay cho một tên Vệ sĩ, rồi cầm lấy chiếc khăn cách nhiệt từ tay một tên Vệ sĩ khác, làm miếng lót rồi nhấc thanh sắt kia ra khỏi chảo than.
Khâu Kính Hựu cũng không quay lại đối mặt với Đường Khắc Phong nữa, mà chăm chú ngắm nhìn đầu của thanh sắt sau khi bị nung nóng, đã chuyển sang màu nâu, rồi hờ hững đáp.
- Cậu nghĩ cái mạng của cậu đáng giá đến mức, có thể đổi lấy được sự tự do của Đới Hạnh San hay sao?
- Hơn nữa, làm sao tôi có thể để cậu chết, một cách dễ dàng như vậy được, có phải không nào?
Hắn vừa xoay người lại, nụ cười quỷ dị cùng thanh sắt vẫn còn đốm sáng của than đốt.
Khiến cho Đường Khắc Phong bất giác lạnh gáy.
Đường Khắc Phong quả thật không sợ chết.
Nhưng có những loại dày vò, đôi khi còn đáng sợ hơn cái chết gấp trăm ngàn lần.
Đường Khắc Phong đã từng được cầm thanh sắt giống như thế kia, để dí vào người những kẻ dám đắc tội với Khâu Kính Hựu.
Cũng từng được tận mắt nhìn thấy những vết bỏng nở loét, chảy dịch.
Cùng bộ dạng quằn quại, gào khóc thảm thiết.
Vùng vẫy nhưng không có cách nào thoát được ra khỏi dây trói, của đám người đó.
Có những người sau khi bị Khâu Kính Hựu hành hạ, vết thương trên cơ thể bị nhiễm trùng.
Nặng hơn sẽ dẫn đến việc bị nhiễm trùng máu, rồi đã có không ít người bị sốc và mất mạng.
Mức độ dã man của phương thức hành hạ như thế này, nhìn thấy thôi cũng đủ khiến cho con người, ta tái xanh mặt mày rồi.
Đường Khắc Phong chưa bao giờ hy vọng bản thân, được thử bị Khâu Kính Hựu hành hạ cả.
Hiện tại, cậu ta nuốt xuống nước miếng trong miệng, khuôn mặt đã trở nên trắng bệnh, run rẩy nói.
- Cậu... cậu muốn làm gì...?
Khâu Kính Hựu cố tình đưa chiếc gậy sắt trong tay, đến gần khuôn mặt của Đường Khắc Phong, giống như đang muốn gây sức ép đến tâm lý của cậu ta.
- Tôi chỉ đang nghĩ nếu như cái này, mà chạm đến da thịt trên mặt của cậu, thì không biết nó sẽ như thế nào nhỉ?
Hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt của Đường Khắc Phong, rồi tặc lưỡi một cái tỏ ra tiếc nuối.
- Khuôn mặt của cậu đẹp trai thế kia cơ mà. Nếu như có một vết sẹo trên đó, vậy chắc là sau này đến nhìn cái bản mặt của cậu, Đới Hạnh San cũng không muốn nhìn.
- Có lẽ... cô ta cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhìn biểu cảm sợ hãi hiện rõ trên mặt Đường Khắc Phong, Khâu Kính Hựu tương đối hài lòng.
Nhưng vẫn chưa dừng lại chuyện buông những lời nói, khiến cho cậu ta tiếp tục phải đổ mồ hôi lạnh.
- Đầu của thanh sắt này lớn như vậy, dí vào một phát đảm bảo bao bọc được, cả một bên má của cậu cho mà xem.
Đường Khắc Phong lúc này mới ngậm chặt miệng lại, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Con người của Khâu Kính Hựu, nói được thì tất cũng làm được.
Một khi đã chọc cho hắn nổi giận, thì bất kể chuyện gì Khâu Kính Hựu cũng dám làm.
Người bị dọa là Đường Khắc Phong, nhưng cả Đới Hạnh San và đám người làm, không ai là không sợ.
Thậm chí, khi nghe thấy lời dọa nạt của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San còn bị dọa cho giật mình, kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu lên.
Cho dù Đường Khắc Phong có trở thành bộ dạng gớm ghiếc như thế nào, thì Đới Hạnh San cũng sẽ không bao giờ xa lánh cậu ta.
Bởi vì những chuyện Đường Khắc Phong hy sinh cho cô, cao cả và đẹp đẽ lấn át tất cả mọi thứ xấu xí nhất, tồn tại trên thế giới này.
Thế nhưng... ngay lúc này, khi Đường Khắc Phong đang bị uy hiếp đến mạng sống.
Đới Hạnh San lại chẳng thể làm gì để ngăn chặn điều này.
Bởi vì, dựa vào những lời nói xúc phạm mà cậu ta dành cho Khâu Kính Hựu.
Thì không một ai có thể cứu nổi cậu ta, bao gồm cả Đới Hạnh San.
Cô chỉ có thể im lặng trước sự tra tấn tinh thần của Khâu Kính Hựu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]