Chương trước
Chương sau
Lời kia vừa dứt, tên đầu sỏ lập tức đứng dậy.

Từng bước tiến về phía Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong.

Hai tên đàn em nghe đại ca của mình nói vậy, thì cũng hào hứng đứng lên đi theo phía sau.

Một trong số hai tên còn bỡn cợt mà nói.

- Đại ca chơi trước đi. Xong cho bọn em chơi với. Nhìn thân hình của Đới Hạnh San ngọt nước thế này, nói thật thì em cũng muốn chơi nó từ đầu rồi.

- Nhưng do là sợ sẽ phá hỏng chuyện tốt của đại ca, nên em phải cố gắng kiềm chế ham muốn tình dục lắm đấy.

Tên đại ca không trả lời, coi như ngầm đồng ý cho đàn em chơi chung.

Gã vẫn chậm rãi bước từng bước đi về nhà Đới Hạnh San.

Nghe qua cuộc đối thoại giữa bọn bắt cóc.

Lại thấy bọn họ từng bước tiến về phía mình.

Khuôn mặt của Đới Hạnh San càng ngày càng trắng bệch, đôi mắt trong veo mở to mang theo sự đề phòng.

Cô sợ hãi muốn lùi lại phía sau nhưng không thể.

Vì tay chân của Đới Hạnh San lúc này đều bị trói.

Mà phía sau lưng đã bị chặn bởi bức tường gạch cũ kỹ.

Bờ môi mềm mại lại khẽ run lên, cô rụt cổ lại mà ấp úng nói.

- Các người... các người không được qua đây...

Đường Khắc Phong ngồi bên cạnh, biết được đám bắt cóc sắp sửa, muốn làm nhục người con gái mà cậu ta yêu.

Thì còn tỏ ra tức giận hơn ngày hôm qua, khi biết bản thân và Đới Hạnh San bị bắt cóc.

- Tao cấm chúng mày động đến Hạnh San!

Bởi vì khoảng cách giữa chỗ Đới Hạnh San đang ngồi, với chỗ đám người bắt cóc kia vừa đứng dậy không quá xa.

Chẳng mấy chốc tên cầm đầu đã đến được bên cạnh cô, và ngồi xổm xuống.

Bàn tay rám nắng, thô ráp của gã chạm vào làn da trắng sáng, bên má của Đới Hạnh San.

Theo phản xạ, cô lập tức nghiêng đầu né tránh.

Dù sao cũng sắp được ân ái với người đẹp.

Tên đại ca sẽ coi sự tránh né này của Đới Hạnh San, là dáng vẻ thẹn thùng của con gái, khi biết bản thân sắp làm tình với đàn ông.

Gã quay sang nhìn Đường Khắc Phong, nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng, giống như đang cố tình muốn khiêu khích cậu ta.

- Thân mày còn lo chưa xong. Để tao xem lần này mày lấy gì cứu cô ta đây.

Dứt lời, gã vươn hai tay bấu lấy đôi vai mảnh khảnh của Đới Hạnh San.

Lôi cô về phía cuối căn phòng, cách xa chỗ Đường Khắc Phong đang ngồi.

Thấy gã giống như có ý định cưỡng hiếp mình thật.

Đới Hạnh San càng thêm hoảng loạn.

Cơ thể bị trói chặt nhưng vẫn cố ra sức giãy giụa.

Nước mắt cũng không tự chủ được mà tràn ra khỏi viền mi, men theo gò má xinh đẹp mà chảy xuống dưới.

Cô bắt đầu khóc lóc van xin kẻ thù của mình.

- Đừng mà... tôi cầu xin ông...! Xin ông hãy tha cho tôi...!

Một tên đàn em vội vàng rút điện thoại ra, chuẩn bị sẵn sàng để quay lại cảnh nóng, giữa Đới Hạnh San và đại ca nhà mình.

Tận mắt nhìn thấy người mình yêu sắp bị làm nhục.

Một mặt, Đường Khắc Phong vẫn ra sức cọ xát dây trói với viên gạch giấu phía sau lưng.

Với hy vọng mau chóng thoát ra khỏi tình cảnh bị trói buộc.

Để ngay lập tức lao đến, cứu Đới Hạnh San thoát khỏi tên đàn ông hèn hạ kia, trước khi cô bị làm nhục.

Mặt khác, đôi mắt của Đường Khắc Phong đã long lên sòng sọc, khắp người nổi đầy gân xanh dữ tợn.

Cậu ta lại lớn tiếng quát.

- Thằng khốn... mày mau dừng tay lại ngay...! Nếu mày dám động đến cô ấy. Tao nguyền rủa cho cả họ nhà mày chết không toàn thây, tuyệt tử, tuyệt tôn.

Tên cầm đầu bọn bắt cóc vốn là một tên côn đồ.

Đã làm cái nghề đâm thuê, chém mướn, mà còn sợ mấy lời nguyền rủa này, thì còn làm ăn được cái mẹ gì?

Gã cho rằng nếu như con người cứ nguyền rủa người khác, mà sự thật ứng nghiệm, thì cần quái gì đến luật pháp nữa chứ?

Chẳng quan tâm đến lời đe dọa của Đường Khắc Phong.

Cặp mắt dâm dê chứa đầy dục vọng của gã, cứ nhìn chằm chằm vào thân thể của Đới Hạnh San.

Nhất là phần ngực cao đầy sau bộ đồ Hầu gái của cô.

Dục vọng của gã cao đến nỗi, chỉ cần chạm tay vào làn da mịn màng của Đới Hạnh San, là vật nam tính sau lớp quần thô đầy bụi bặm của gã, lại nở rộng thêm một vòng.

Hắn hạ giọng giống như đang muốn dỗ ngọt Đới Hạnh San.

- Ngoan nào. Không có Khâu Thiếu gia ở đây, thì hôm nay để anh giúp em sung sướng.

Điệu cười đê tiện, cùng với bàn tay của gã đang mơn trớn đôi chân thon dài, nuột nà thật khiến cô cảm thấy kinh tởm.

Đới Hạnh San co rúm người lại, sợ hãi khóc nấc lên thành tiếng.

- Không... tôi không muốn...! Ông mau tránh xa đi...!

Gã đàn ông này trông vẻ ngoài, chắc cũng chạm đến ngưỡng bốn mươi tuổi rồi.

Cho nên, cô gọi gã bằng một tiếng “ông” cũng là hợp lý.

Nhìn thấy gã bắt đầu có những hành động sàm sỡ Đới Hạnh San.

Đường Khắc Phong ở phía sau càng thêm khẩn trương, lại tiếp tục những lời mắng chửi.

- Thằng chó... tao bảo mày mau dừng tay lại. Mày có nghe thấy tao nói gì không đấy?

Dục vọng ẩn nhẫn trong người tên cầm đầu đã sớm bị đánh thức.

Bây giờ, cho dù gã có muốn dừng lại thì cũng không thể nữa rồi.

Gã chồm người lên, đè Đới Hạnh San xuống nền nhà đầy cát bụi, rồi kéo vai áo của cô xuống.

Mặc cho cô ra sức vùng vẫy, trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

- Ngoan đi bảo bối. Anh hứa sẽ nhẹ nhàng.

- Không... đừng mà... Khắc Phong, cứu em!

Mặc dù Đường Khắc Phong vẫn cố hết sức, muốn mài đứt sợi dây trói ở cổ tay.

Xong, dây thừng cũng mới chỉ đứt ra được một nhánh con con.

Nhìn cảnh tượng Đới Hạnh San sắp bị làm nhục, mà tròng mắt của Đường Khắc Phong đỏ hoe.

Một giọt nước mắt ấm nóng của cậu ta cuối cùng đã rơi xuống.

Đường Khắc Phong bất lực lắc đầu, rồi hét lên.

- Không....!

Nụ hôn của tên đại ca sắp sửa rơi xuống, vùng cổ trắng nõn của Đới Hạnh San.

Trong lúc cô hoàn toàn hết hy vọng, nghĩ rằng hôm nay bản thân sẽ thật sự bị tên cầm thú này cưỡng hiếp.

Thì từ đâu xuất hiện một người đàn ông, cầm viên gạch đập thẳng vào đầu tên côn đồ, đang đè Đới Hạnh San dưới thân.

Bất ngờ bị đập mạnh vào đầu, gã bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Vội vàng dừng lại hành động đồi bại, mà bản thân định sẽ làm với Đới Hạnh San.

Một dòng máu đỏ tươi từ trên đỉnh đầu, mon men chảy xuống trán.

Đàn em thấy đại ca của mình bất ngờ bị tấn công, cũng không đứng nhìn mà tỏ ra vô cùng tức giận, vội lao đến muốn đánh người đàn ông lạ mặt kia.

Nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông tốt bụng kia, đạp cho một cái vào người, phải lùi lại phía sau.

Chàng trai tốt bụng đã cứu giúp Đới Hạnh San trong lúc nguy cấp, tên là Trần Thân.

Sau khi đạp cho tên kia một cái vào bụng, Trần Thân liền túm cổ áo của tên đại ca, lôi gã ra khỏi người của Đới Hạnh San.

Tên đàn em còn lại thấy người của mình bị thương, cũng muốn tiến lên đánh Trần Thân.

Nhưng chẳng được mấy chiêu, thì lại tiếp tục bị anh ta hạ gục.

Trần Thân ngồi xổm xuống dưới sàn nhà, dùng con dao nhỏ mà bản thân vẫn thường đem theo bên người để phòng thân, cắt đứt sợi dây trói tay chân của Đới Hạnh San.

Nhưng ngay vào lúc Trần Thân không chú ý, một tên trong đám bắt cóc đã rút súng ở bên hông, bắn một phát về phía anh ta.

Tiếng súng vang lên trong căn phòng cũ nát, khiến mọi người đều giật mình.

Cũng bởi vì không có sự đề phòng, mà viên đạn đã cắm vào bên ngực phải của Trần Thân, ngay chỗ nối liền cánh tay với thân thể.

Nhìn thấy máu tươi bắt đầu chảy ra, làm ướt cả một vùng áo của Trần Thân.

Đới Hạnh San hốt hoảng mở to mắt.

Cả cơ thể trong phút chốc bất động, không biết phải phản ứng như thế nào.Nhưng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.