Chương trước
Chương sau
- Mọi người, ai có thể chỉ tôi nấu ăn được không?

Một hôm, trong lúc Đới Hạnh San cùng đám Hầu gái đang dọn dẹp ở trong bếp.

Châu Tinh Sa bất ngờ đi vào, ngập ngừng nói một câu.

Nghe lời cô ta nói, không một ai có mặt ở đó lúc bấy giờ, có thể giấu nổi sự ngạc nhiên.

Đường đường là một Tiểu thư cao quý giống như Châu Tinh Sa.

Sao lại muốn bọn họ chỉ cô ta nấu ăn chứ?

Tiểu Chi ngờ nghệch nhìn biểu cảm trên mặt từng người, rồi vội vàng lên tiếng đáp lời Châu Tinh Sa.

- Tiểu thư muốn ăn món gì, cứ việc sai bảo chúng tôi làm cho cô ăn là được rồi!

- Bây giờ, Tiểu thư đích thân xuống bếp, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì. Thiếu gia mà trách tội xuống, thì chúng tôi cũng không biết phải làm thế nào.

Mang theo thiện ý muốn nhờ vả, thái độ của Châu Tinh Sa không hề có một chút kênh kiệu.

Mà ngược lại, vô cùng thân thiện.

- Tôi thấy Kính Hựu ngày nào cũng tất bật với công việc, khá là vất vả. Cho nên, muốn tự tay làm một phần cơm trưa, đem đến tận Tập đoàn cho anh ấy.

Châu Tinh Sa ở trước mặt người làm, tỏ ra bản thân là một người phụ nữ vô cùng tinh tế.

Tương lai sẽ trở thành một vị Thiếu Phu nhân vừa hiền lành, lại vừa đảm đang.

- Mọi người có thể giúp tôi được không?

- Nhưng... Thiếu gia trước giờ chỉ ăn đồ ăn do...!

Liên Nhi tính nói rằng Khâu Kính Hựu trước giờ, chỉ ăn đồ ăn do Đới Hạnh San chuẩn bị.

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, liền đã bị Tiểu Chi dùng tay bịt miệng lại.

Tiểu Chi lườm Liên Nhi một cái, rỉ tai cô ta thì thầm to nhỏ.

- Cô điên à? Im miệng đi!

Bây giờ, mà để Liên Nhi nói ra thói quen ăn uống của Khâu Kính Hựu.

Sợ rằng mối quan hệ giữa Thiếu gia của bọn họ, với Đới Hạnh San sẽ lập tức bị bại lộ.

Mà Châu Tinh Sa nhìn thấy cảnh này, thì liền cau mày khó hiểu, lại hỏi một câu.

- Sao vậy? Sao lại không để cho cô ấy nói?

Tiểu Chi quay ra nhìn Châu Tinh Sa, nở một nụ cười trừ.

- À, không... không có gì! Liên Nhi trước giờ không giỏi ăn nói. Tôi sợ cô ấy sẽ làm Tiểu thư không vui.

Thư Quyên nhìn thấy tình hình trước mắt, bèn vội vàng lên tiếng.

Cũng không biết là cô ta đang muốn giúp Tiểu Chi giải vây, hay là lại cố tình muốn nhắm vào Đới Hạnh San nữa đây.

- Tiểu thư, Hạnh San nấu ăn rất ngon! Thiếu gia trước giờ đặc biệt rất thích những món ăn do Hạnh San nấu.

- Hay là... để cô ấy dạy Tiểu thư nấu ăn, có được không?

Đới Hạnh San vừa rồi chỉ là hơi bất ngờ, đối với lời đề nghị của Châu Tinh Sa.

Sau đó, lập tức tập trung làm việc của mình, coi như đám người kia không tồn tại.

Có điều... cô cũng không ngờ Châu Tinh Sa, lại quan tâm đến Khâu Kính Hựu như vậy.

Còn đặc biệt muốn tự tay xuống bếp, chuẩn bị bữa trưa đem đến tận Tập đoàn cho hắn.

Chỉ là... có thể đến cuối cùng, số phận của Châu Tinh Sa cũng sẽ giống như Đới Hạnh San.

Đều sẽ không có được trái tim của Khâu Kính Hựu.

Nhưng... chắc chắn số phận của Châu Tinh Sa, sẽ không đến nỗi thê thảm giống như Đới Hạnh San.

Ít nhất... Khâu Kính Hựu vẫn dành cho cô ta một sự tôn trọng, quan tâm, kèm theo đó là một chút thể diện.

Cho dù đó chỉ là một sự giả tạo, thì cũng vẫn tốt hơn Đới Hạnh San bây giờ.

Buổi trưa, Khâu Kính Hựu thường sẽ không dùng bữa ở nhà.

Nhưng Châu Tinh Sa thì có.

Cô ta là khách, bọn họ cũng không thể tiếp đãi qua loa.

Với lại, đám người làm trong nhà, và cả Đới Hạnh San cũng cần phải ăn.

Nghe Thư Quyên đưa ra gợi ý.

Châu Tinh Sa lập tức chú ý đến Đới Hạnh San, vẫn đang chuyên tâm nhặt rau ở một góc.

Châu Tinh Sa chậm rãi bước về phía cô, trước sự lo lắng của Liên Nhi và Tiểu Chi.

- Hôm trước, cô nói cô mới tới đây làm. Nhưng cô Hầu gái kia lại nói rằng, anh Kính Hựu rất thích những món ăn do cô nấu.

- Nói như vậy, nghĩa là cô biết anh Kính Hựu bình thường, thích ăn những món gì, phải không?

Hành động nhặt rau của Đới Hạnh San chợt khựng lại, khi nghe thấy câu hỏi của Châu Tinh Sa dành cho mình.

Cô nhất thời bất động vài giây, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Châu Tinh Sa.

Khoé môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt.

- Thật ra, bình thường nhà bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn, để đảm bảo đủ dinh dưỡng trong khẩu phần ăn của Thiếu gia.

- Nhưng mỗi món ăn Thiếu gia chỉ động đến không quá ba lần. Có những món thậm chí còn không động đũa. Tôi cũng không biết Thiếu gia thật sự thích ăn món nào.

- Cùng là một món ăn, cùng một công thức nấu ăn giống nhau, nhưng mỗi một người nấu sẽ có thể cho ra một loại hương vị khác nhau.

Cũng giống như hai người phụ nữ, cùng yêu một người đàn ông.

Có thể là cùng một cách yêu, nhưng lại cho ra hai kết quả khác nhau hoàn toàn.

- Tay nghề nấu ăn của tôi, không thể so sánh với các Đầu bếp nổi tiếng. Nhưng nếu như Châu Tiểu thư thật sự muốn học, tôi có thể chỉ cho cô cách nấu vài món, trong khẩu phần ăn hằng ngày của Thiếu gia.

Trước khi Đới Hạnh San đến đây, mỗi bữa ăn của Khâu Kính Hựu, đều do những Đầu bếp từng làm việc trong các nhà hàng lăm sao chuẩn bị.

Khâu Kính Hựu bây giờ, chính là không có gì ngoài tiền.

Cho nên, cái việc hắn chi một khoản tiền lớn, để những Đầu bếp nổi tiếng về phục vụ riêng cho một mình hắn, chẳng phải chuyện gì khó khăn.

- Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi. Nếu không, tôi sợ sẽ không kịp giờ ăn trưa.

Châu Tinh Sa đồng ý để Đới Hạnh San dạy cô ta nấu ăn.

Đới Hạnh San dạy Châu Tinh Sa nấu món gà Parmigiana của Ý, hủ tiếu xào kiểu Thái Lan, cà ri trứ danh của Ấn Độ, và cuối cùng là Sushi của Nhật Bản.

Cùng xuất thân từ hào môn, nhưng Đới Hạnh San và Châu Tinh Sa lại có sự khác biệt hoàn toàn.

Nếu như Đới Hạnh San đảm đang bao nhiêu, thì Châu Tinh Sa lại vụng về bấy nhiêu.

Kêu cô ta thái có mấy trái cà chua và hành Tây thành hạt lựu, để làm món gà của Ý.

Châu Tinh Sa chẳng những không biết thái, mà còn liên tục bị đứt tay.

Hầu gái thấy thế thì hết sức lo lắng, vội vàng lấy hộp dụng cụ đến, băng lại vết thương cho cô ta.

- Châu Tiểu thư, hay là những việc này cứ giao cho Hạnh San làm đi. Chứ cô xem, tay của cô bị thương rồi này.

Lần trước, khi Đới Hạnh San trong lúc nấu ăn bị cắt trúng tay.

Thư Quyên chẳng những không tỏ ra lo lắng, mà còn đứng một bên mỉa mai.

Thế mà bây giờ, khi nhìn thấy Châu Tinh Sa vì học nấu ăn mà bị đứt tay.

Cô ta lại tỏ ra vô cùng lo lắng.

Xem ra, là muốn nịnh bợ Châu Tinh Sa đây mà.

- Lần đầu học nấu ăn, vô tình cắt trúng ngón tay cũng là chuyện bình thường mà thôi. Tôi không sao! Không cần phải lo lắng.

Nếu không phải vì mấy ngày trước, Mao Uẩn Hương làm cho cô ta bẽ mặt, trước sự chứng kiến của Khâu Kính Hựu.

Và nếu không phải vì nghĩ rằng, Khâu Kính Hựu đang không hài lòng với cô ta, bản thân Châu Tinh Sa cũng muốn lấy lòng hắn.

Thì còn lâu cô ta mới xuống bếp làm mấy công việc này.

Nhìn mấy miếng thịt chưa được nấu chín, Châu Tinh Sa phát kinh lên được.

Châu Tinh Sa cho rằng, nếu như cô ta bị thương vì nấu ăn cho Khâu Kính Hựu, thì sẽ lấy được sự thương xót chúa hắn.

Nên vẫn kiên trì để Đới Hạnh San dạy cô ta nấu ăn.

Dưới sự chỉ dẫn của Đới Hạnh San, chật vật nửa buổi cuối cùng Châu Tinh Sa cũng nấu xong bốn món ăn.

Nhưng đến lúc nấu xong, thì cả hai tay của cô ta đều bị thương.

Không chỉ bị dao cứa trúng ngón tay, mà còn bị phỏng.

...

- Thưa Chủ tịch, ở dưới sảnh có một vị Tiểu thư, tự xưng là vợ sắp cưới của anh nói muốn xin gặp. Chủ tịch có muốn gặp không ạ?

Khâu Kính Hựu ngồi trong phòng làm việc của mình, nghe bên Lễ tân gọi điện thông báo.

Đôi lông mày đen láy của hắn lập tức nhướng lên.

Vợ sắp cưới sao?

Lẽ nào Châu Tinh Sa tìm đến tận Tập đoàn của hắn sao?

Nhưng giờ này cô ta không ở nhà, mà chạy đến đây làm gì?

- Kêu cô ta lên phòng làm việc của tôi.

Khâu Kính Hựu vừa nói dứt lời, thì lập tức cúp máy.

Hắn dựa người vào thành ghế êm ái, đưa tay lên day trán, trong lòng vẫn có chút khó hiểu.

Lễ tân theo lệnh dẫn Châu Tinh Sa, lên phòng làm việc của Khâu Kính Hựu.

Nhưng khi bọn họ bước ra từ trong thang máy, thì lại nhìn thấy một cô gái mặc một bộ đồ công sở bó sát, đang đứng trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch.

Một tay cô ta ôm một tập hồ sơ, tay còn lại cẩn thận mở thêm hai chiếc cúc, trên chiếc áo sơmi của mình.

Châu Tinh Sa nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt có chút nhăn nhó, liền hỏi nhân viên Lễ tân nãy giờ vẫn đi theo bên cạnh.

- Cô gái kia là ai? Cô ta đang làm gì trước phòng làm việc của anh Kính Hựu vậy? Cô có biết không?

Cặp mắt của Lễ tân nãy giờ cũng đang chăm chú quan sát, hành động của cô gái đang vươn tay, gõ cửa phòng làm việc của Khâu Kính Hựu kia.

Vẻ mặt của Lễ tân cũng chẳng tươi tắn hơn Châu Tinh Sa là bao.

Nghe Châu Tinh Sa hỏi, Lễ tân bây giờ mới thu lại tầm nhìn, cẩn thận đáp.

- À, cô ta là Trợ lý của Giám đốc kinh doanh. Như Tiểu thư cũng thấy rồi đấy! Cô ta cố tình ăn mặc gợi cảm, lại đứng trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch, chắc chắn là sắp sửa muốn quyến rũ Chủ tịch rồi!

Người Lễ tân trả lời câu hỏi của Châu Tinh Sa, bằng một vẻ mặt chẳng có một chút gì gọi là ngạc nhiên.

Giống như chuyện này là một chuyện hết sức bình thường, xảy ra hằng ngày ở đây.

Cô gái kia cậy mình là Trợ lý của Giám đốc, trước giờ thái độ vẫn rất vênh váo.

Cô Lễ tân này cũng ngứa mắt cô ta lâu lắm rồi!

Vừa hay, hôm nay vợ sắp cưới của Chủ tịch lại đến đây, lại còn nhìn thấy cảnh này.

Lễ tân đoán một lát nữa, kiểu gì cũng có kịch hay để xem.

Châu Tinh Sa nhìn cô Trợ lý kia nâng tay lên gõ vào cửa phòng.

Chỉ vài giây sau đó, đã thấy cô ta tự mình đẩy cửa, bước vào trong phòng làm việc của Khâu Kính Hựu.

Châu Tinh Sa quay lại nhìn Lễ tân bằng khuôn mặt, không thể giấu nổi được sự kinh ngạc.

- Cái gì?

Cô Lễ tân kia vừa nói, nữ Trợ lý kia muốn quyến rũ Khâu Kính Hựu sao?

Nhưng mà Khâu Kính Hựu là chồng sắp cưới của Châu Tinh Sa.

Ai cho cô ta cả gan dám quyến rũ chứ?

Cô ta đang coi vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu, là Châu Tinh Sa đây chết rồi ư?

- Chẳng lẽ cô ta không biết anh Kính Hựu, đã có tôi là vợ sắp cưới hay sao?

Lễ tân nhìn vẻ mặt giận dữ của Châu Tinh Sa, đến cả lúc nói chuyện hai hàm răng cũng nghiến lại, tạo ra vài tiếng ken két.

Cô ta bất giác rùng mình một cái.

- Ờ... quả thật là trước khi Tiểu thư đến đây, chưa từng nghe ai nói Chủ tịch đã có vợ sắp cưới.

- Có điều... loại người trơ trẽn giống như cô ta. Tôi e rằng khi biết Chủ tịch đã có vợ sắp cưới rồi, cô ta cũng sẽ không từ bỏ ý định quyến rũ Chủ tịch đâu.

Đúng là trước giờ, không ai biết chuyện Khâu Kính Hựu đã có vợ sắp cưới.

Bây giờ, tự nhiên lại lòi ra một Châu Tinh Sa, nói là vợ sắp cưới của hắn.

Mà Chủ tịch của cô ta không phủ nhận chuyện này.

Vậy thì... có lẽ cô gái này thật sự là vị hôn thê của Chủ tịch rồi!

Châu Tinh Sa ngẫm nghĩ một hồi, thấy lời mà Lễ tân nói cũng không phải là không có lý.

Cô Trợ lý kia mà trơ trẽn giống như Mao Uẩn Hương, thì làm gì có chuyện tự động rút lui.

Nghĩ đến đây, Châu Tinh Sa lại không tránh khỏi tức điên lên được.

Đã thế, Lễ tân lại còn bồi thêm một câu.

- Không chỉ có cô gái vừa rồi đâu. Mà ở trong cả cái Tập đoàn này, có không ít phụ nữ muốn quyến rũ Chủ tịch, để có thể trở thành bà Khâu.

Nghe cô ta nói như vậy, Châu Tinh Sa bất ngờ quay sang, nhìn Lễ tân bằng ánh mắt sắc lạnh.

- Trong đó có cả cô nữa, phải không?

Lễ tân giật mình.

Biết rằng bản thân đã quá lời, tỏ ra sợ hãi mà vội vàng xua tay.

- Không... không có...! Tôi có mười lá gan, cũng không dám tơ tưởng đến Chủ tịch đâu, thưa Tiểu thư.

Châu Tinh Sa nghe vậy thì không định nói thêm gì nữa.

Nhưng cơn giận trong lòng cũng khó mà nguôi ngoai.

Châu Tinh Sa bước thật nhanh về phía phòng làm việc của Khâu Kính Hựu.

Lễ tân thấy Châu Tinh Sa không làm gì mình, thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhõm.

Rồi vội vàng đi theo Châu Tinh Sa, đến phòng làm việc của Khâu Kính Hựu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.