Chương trước
Chương sau
Quay trở lại tình hình ở bên ngoài phòng khách.

Khi bị Châu Tinh Sa thẳng thừng mắng là tiểu tam.

Mao Uẩn Hương đương nhiên không thể không phát hỏa.

Cô ta cuộn chặt lòng bàn tay, khiến những chiếc móng tay thẳng dài sắc nhọn, được tô vẽ hoa văn xinh đẹp, cứ thế ăn sâu vào lớp da thịt trong lòng bàn tay.

- Cô...

Mao Uẩn Hương còn chưa kịp lên tiếng đáp trả, thì nghe thấy giọng nói của người làm từ bên ngoài vọng vào.

- Mừng Thiếu gia trở về!

Mao Uẩn Hương đoán hai từ “Thiếu gia” này, chắc chắn là dùng để tôn xưng Khâu Kính Hựu chứ không ai khác.

Dự liệu được hắn trở về nhà, chắc chắn sẽ bước vào gian nhà chính đầu tiên.

Cho dù muốn đi lên lầu, cũng phải đi qua khu vực phòng khách.

Cho nên, Mao Uẩn Hương rất nhanh liền thay đổi thái độ nói chuyện với Châu Tinh Sa.

Làm ra bộ dạng hiền lành, yếu đuối.

- Chị à! Ba em là đối tác cùng làm ăn với Khâu Thiếu gia. Bởi vì biết Khâu Thiếu gia học cao, hiểu rộng, nên ba em muốn em làm bạn với anh ấy, để học hỏi những kiến thức kinh doanh của Khâu Thiếu gia.

- Lần trước, em có dịp được ngồi dùng bữa cùng Khâu Thiếu gia. Tiện đường nên anh ấy đã đưa em về.

- Hơn nữa, Khâu Thiếu gia còn nói khi nào có dịp, sẽ mời em đến thăm nhà của anh ấy. Sẵn hôm nay tiện đường, nên em dựa theo địa chỉ mà ba em cho, đến đây chơi cho biết.

- Quả thật, em với Khâu Thiếu gia chỉ là bạn bè bình thường. Em với anh ấy không làm chuyện gì khuất tất. Sao chị có thể xúc phạm, nói em là tiểu tam như vậy chứ?

Nhìn thấy Mao Uẩn Hương thoáng chốc đã lật mặt, cũng nghe thấy giọng điệu cung kính từ bên ngoài truyền vào.

Đuôi mày lá liễu của Châu Tinh Sa hơi giật giật.

Cô ta cũng không ngốc tới mức, không nhìn ra được là Mao Uẩn Hương đang cố tình giở trò.

Hòng muốn để Khâu Kính Hựu hiểu nhầm, rằng Mao Uẩn Hương vô tội.

Mà Châu Tinh Sa lại cố tình muốn hiếp đáp người khác.

Nếu như Mao Uẩn Hương đã muốn diễn kịch.

Châu Tinh Sa cũng không ngại phụ họa theo.

Châu Tinh Sa không tỏ thái độ giận dữ nữa.

Ngược lại, bình tĩnh đối đáp với Mao Uẩn Hương.

- Ơ kìa, em là khách đến thăm chồng tương lai của chị. Thấy em bảo thích uống trà xanh, nên chị đã rất nhiệt tình, kêu người làm pha cho em cả một bình trà lớn.

- Từ đầu đến cuối, chị đâu có câu nào nói em là tiểu tam đâu. Sao em lại nói như thế? Chắc em hiểu nhầm gì rồi đúng không?

Mao Uẩn Hương nhìn Châu Tinh Sa bằng cặp mắt lộ vẻ khó tin.

Cô ta cũng thật không ngờ, Châu Tinh Sa lại giỏi ứng biến đến như vậy.

Xem ra, là Mao Uẩn Hương đã đánh giá thấp Châu Tinh Sa rồi.

Đúng lúc ấy, Khâu Kính Hựu cũng bước vào trong phòng khách.

Đi theo phía sau lưng hắn, còn có Hàm Minh và Quản gia Ngô.

Nhìn thấy Mao Uẩn Hương xuất hiện trong nhà của mình, Khâu Kính Hựu lấy làm kinh ngạc.

- Sao Mao Tiểu thư cũng ở đây thế này?

Khi Mao Uẩn Hương chưa kịp giải thích, thì đã bị Châu Tinh Sa cướp lời trước.

- À, thì ra cô ấy họ Mao. Cô ấy nói với em rằng anh với cô ấy là bạn. Sẵn hôm nay tiện đường, nên cô ấy ghé thăm biệt thự của anh.

- Nhưng... hình như Mao Tiểu thư đây có vẻ không thích, khi biết em là vợ sắp cưới của anh. Từ đầu đến cuối, cũng không thấy cô ấy giới thiệu tên họ của mình cho em biết.

- Em chỉ theo phép lịch sự, muốn mời cô ấy uống một chén trà. Thế mà không biết bản thân đã nói sai chuyện gì, khiến Mao Tiểu thư đây cho rằng em vu oan cô ấy là tiểu tam.

Khâu Kính Hựu bắt đầu hiểu ra vấn đề.

Châu Tinh Sa và Mao Uẩn Hương ở đây cãi nhau, chính là vì hắn.

Khâu Kính Hựu vẫn nhìn Mao Uẩn Hương mà nói.

- Vừa rồi, tôi ở bên ngoài cũng có nghe thấy hai người các em lời qua tiếng lại. Để cho công bằng, tôi vẫn muốn nghe câu trả lời từ miệng của Mao Tiểu thư.

- Giữa hai người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dứt lời, hắn chậm rãi bước đến chỗ ghế sofa trong phòng, ngồi xuống dựa lưng vào thành ghế êm ái, kiêu ngạo vắt chéo chân.

Từ trước đến giờ, ở trong lòng của Khâu Kính Hựu.

Ngoại trừ mẹ ruột và mẹ nuôi của hắn, thì chỉ có một cô gái giữ vị trí đặc biệt quan trọng.

Còn trong chuyện này, giữa Châu Tinh Sa và Mao Uẩn Hương.

Ai đúng ai sai, đối với Khâu Kính Hựu mà nói, đều không quan trọng.

Đối với câu hỏi của hắn, Mao Uẩn Hương nhất thời lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.

Tất cả đều là tại cái cô vợ sắp cưới đáng ghét kia của Khâu Kính Hựu, lại dồn cô ta vào thế bí.

Nếu như bây giờ Mao Uẩn Hương cứ một mực muốn vu vạ cho Châu Tinh Sa.

Lỡ như để Khâu Kính Hựu biết được, chuyện cô ta đã tự nhận bản thân là vợ tương lai của hắn.

Thì e là việc tiếp cận Khâu Kính Hựu sau này, sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

- À... có lẽ... có lẽ do em mới gặp vợ sắp cưới của anh. Em và chị ấy... chưa hiểu ý nhau lắm! Nên... chắc là em... đã hiểu nhầm ý của chị ấy...!

Vừa rồi, Châu Tinh Sa tự nhận bản thân là vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu, nhưng hắn lại chẳng lên tiếng phủ nhận.

Mao Uẩn Hương đoán Châu Tinh Sa có lẽ, thật sự là vị hôn thế của Khâu Kính Hựu.

Hừ! Bỏ đi.

Lần này, Mao Uẩn Hương sẽ lùi một bước.

Đợi lần sau có cơ hội, nhất định sẽ dạy cho Châu Tinh Sa một bài học.

Mao Uẩn Hương hướng đến Châu Tinh Sa mà cúi đầu, gương mặt lộ ra vẻ áy náy.

- Em thật sự xin lỗi, vì đã hiểu nhầm ý tốt của chị! Cũng xin lỗi chị, vì quên chưa giới thiệu tên họ của mình cho chị biết.

- Em tên Mao Uẩn Hương. Sau này có cơ hội, mong chị chỉ dạy nhiều hơn!

Mao Uẩn Hương căn bản không biết.

Nếu như muốn chiếm Khâu Kính Hựu làm của riêng, thì người mà cô ta cần phải đối phó, vốn không phải Châu Tinh Sa.

Nhìn thấy bộ dạng khuất phục, ngoan ngoãn như một con chó con của Mao Uẩn Hương.

Châu Tinh Sa vô cùng đắc ý trong lòng.

Cô ta bước tới, ngồi xuống bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Tỏ ra bản thân là người độ lượng, không chấp nhặt Mao Uẩn Hương.

- Chị cũng xin tự giới thiệu. Chị tên Châu Tinh Sa. Giữa chị và anh Kính Hựu đã có hôn ước từ nhỏ, và không bao lâu nữa sẽ chính thức kết hôn với nhau.

- Chuyện em hiểu sai ý của chị thì chị không trách. Nhưng còn về chuyện em nói em là bạn của anh Kính Hựu, thì chị có vài lời muốn nói với em như thế này.

- Anh Kính Hựu là người có địa vị ở Bắc Kinh, mà em lại là con gái. Để tránh nguy khác hiểu nhầm, sau này chị mong em hãy chú ý, giữ khoảng cách với anh Kính Hựu một chút.

- Có thể chị hiểu được và thông cảm cho em, nhưng người ngoài không phải ai cũng dễ tính giống như chị.

Vì sợ bản thân nói sai điều gì, sẽ khiến Khâu Kính Hựu không vui.

Nên ngay sau đó, Châu Tinh Sa đã quay sang hỏi Khâu Kính Hựu.

- Em nói như thế. Chắc anh sẽ không cảm thấy em quá đáng chứ?

Đối với những lời mà Châu Tinh Sa vừa nói, hắn không có một chút nào tỏ ra khó chịu hay tức giận.

Khâu Kính Hựu vốn chẳng có ý gì với Mao Uẩn Hương.

Mà hợp đồng với Mao thị đã được ký kết.

Hắn lại càng chẳng cần lấy lòng vị thiên kim Tiểu thư này của nhà họ Mao.

Cùng lắm thì nếu như Mao Uẩn Hương uất ức, sẽ chạy về ăn vạ với Mao Duệ.

Nhưng... như vậy thì đã sao?

Hợp đồng đã ký. Nếu như bây giờ Mao Duệ tự ý muốn rút vốn đầu tư, phá vỡ hợp đồng thì người chịu thiệt cũng chỉ có ông ta mà thôi.

Dù sao trong chuyện này, cho dù Khâu Kính Hựu giải quyết thế nào, cũng không thể hiện hắn là kẻ nhu nhược.

Thôi thì... lần này cứ để cho Châu Tinh Sa thỏa sức lên mặt với Mao Uẩn Hương.

Rồi từ từ, Khâu Kính Hựu sẽ cho cô ta biết, vị trí của cô ta nằm ở đâu.

Hắn nhìn Châu Tinh Sa bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, giống như cô ta là người phụ nữ mà Khâu Kính Hựu yêu.

Ngay cả những lời nói ra, cũng đem theo muôn vàn sự ôn hoà.

- Tôi thấy em nói rất đúng! Có gì mà quá đáng chứ? Nhưng mà... những chuyện như thế này. Đáng ra, em nên để tôi tự mình nói rõ thì hơn.

Rồi Khâu Kính Hựu quay ra nói thêm vài lời với Mao Uẩn Hương.

- Như em cũng biết rồi. Đây chính là vợ sắp cưới của tôi. Mong em sau này, nếu như muốn đến đây thì hãy báo trước với tôi một tiếng. Chứ em tự tiện đến đây như thế này, dễ khiến cho người khác hiểu nhầm.

Thấy hắn đã đã không đứng về phía Mao Uẩn Hương thì cũng thôi đi.

Lại còn ở trước mặt cô ta đánh dấu chủ quyền, công khai vợ sắp cưới.

Khiến Mao Uẩn Hương tuy tức giận, nhưng lại chẳng thể bộc lộ ra bên ngoài.

Mà chỉ có thể âm thầm nuốt xuống cục tức này.

Mao Uẩn Hương nghĩ bụng, chắc hẳn Châu Tinh Sa đang rất đắc ý.

Khi Khâu Kính Hựu một mực cưng chiều cô ta trước mặt Mao Uẩn Hương.

Nhưng nghĩ kỹ thì thái độ của Khâu Kính Hựu cũng có thể coi là hợp lý.

Dù sao Châu Tinh Sa cũng là vợ sắp cưới của hắn.

Còn Mao Uẩn Hương chỉ là một cô gái, mới gặp gỡ Khâu Kính Hựu có đúng một lần.

Nếu như chỉ có một lần, mà hắn đã đổ gục dưới chân Mao Uẩn Hương, thì đâu phải là Khâu Kính Hựu.

Phải là người đàn ông như vậy, mới xứng đáng để Mao Uẩn Hương nghĩ cách chiếm đoạt cho bằng được.

Còn những kẻ vừa gặp mặt, đã bộc lộ bản tính háo sắc.

Không cần dụ dỗ cũng đã tự động muốn lên giường với cô ta, thì chỉ là loại đàn ông tầm thường.

Những kẻ như vậy, xung quanh Mao Uẩn Hương có vô số.

Nhưng cô ta chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến bọn họ.

Mao Uẩn Hương nhìn Khâu Kính Hựu.

Đôi môi mềm mại nở một nụ cười dịu dàng, cố gắng tỏ ra bản thân là một cô gái hiểu chuyện, mà vui vẻ đáp.

- Em biết rồi! Lần sau, nếu như có muốn đến đây. Em sẽ báo trước với anh một tiếng.

Mao Uẩn Hương thầm nghĩ trong lòng: “đợi đến khi em thành công quyến rũ được anh lên giường với em. Xem anh còn dám hắt hủi em như thế này nữa không.”

...

Đến khi nghĩ thông suốt rồi, Đới Hạnh San tự nhiên sẽ cảm thấy, rời xa Khâu Kính Hựu mới là tốt cho cô.

Chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt Đới Hạnh San.

Cô sẽ không phải đau khổ, khi nhìn thấy Khâu Kính Hựu ân cần với cô gái khác.

Càng không phải khó xử, khi đứng giữa tình yêu và tình thân.

Chỉ cần không nhìn thấy hắn, Đới Hạnh San sẽ dễ dàng quên được Khâu Kính Hựu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.