Chương trước
Chương sau
Bên ngoài vọng vào tiếng chuông cửa vang lên.

Mặc dù bây giờ đã là chiều tối, Khâu Kính Hựu cũng sắp từ tổng Công ty trở về.

Nhưng Đới Hạnh San dám chắc, lần này không phải Vệ sĩ của hắn nhấn chuông cửa.

Khâu Kính Hựu không có thói quen để Vệ sĩ nhấn chuông cửa, mỗi khi hắn trở về biệt thự.

Mà thay vào đó, Vệ sĩ thường sẽ nhấn còi xe hơi.

Thông báo cho người làm trong nhà biết, rằng cậu chủ đã trở về.

Đới Hạnh San tuy có chút tò mò, không biết là ai tới biệt thự của Khâu Kính Hựu.

Xong, cũng không dám bước ra ngoài xem thử.

Bình thường, Khâu Kính Hựu không cho cô ra ngoài, khi chưa có sự đồng ý của hắn.

Càng không cho phép Đới Hạnh San đến gần vị trí cửa cổng, ngăn cách ngôi biệt thự này với bên ngoài.

- Nếu như Châu Tiểu thư không cần gì nữa, thì tôi xin phép vào trong bếp làm việc.

Nghe Đới Hạnh San nói cô chỉ là người mới tới, chưa thông thuộc hết những thói quen, sở thích của Khâu Kính Hựu.

Châu Tinh Sa cảm thấy Đới Hạnh San có lẽ không giúp gì được cho cô ta, trong việc tìm hiểu về Khâu Kính Hựu, nên cũng không miễn cưỡng.

- Được rồi! Nếu như cô không biết thì thôi. Tôi sẽ tự mình hỏi anh Kính Hựu. Cô đi làm việc của mình đi.

Được sự đồng ý của Châu Tinh Sa.

Đới Hạnh San lập tức cúi đầu, rồi xoay người bước vào trong bếp.

Châu Tinh Sa bây giờ cũng bắt đầu tò mò, không biết là ai đến biệt thự của Khâu Kính Hựu vào giờ này.

Hay là hắn đã trở về?

Thắc mắc trong lòng của Châu Tinh Sa, rất nhanh đã có câu trả lời.

Khi cô ta nhìn thấy một cô gái bước vào bên trong phòng khách.

Có vẻ như Mao Uẩn Hương thật sự có ý đồ, muốn được trở thành vợ của Khâu Kính Hựu.

Nên hôm nay, cô ta đặc biệt tìm đến tận cửa, mong có thể gặp được hắn.

Trên người Mao Uẩn Hương diện một chiếc đầm Bling Bling cúp ngực, bó sát, tôn lên vóc dáng hoàn hảo đến từng centimet.

Chân mang đôi guốc phủ kín những hạt ngọc trai, phải cao tới mười hai phân, vai đeo túi xách hàng hiệu.

Với một người sành về đồ hiệu như Châu Tinh Sa.

Cô ta vừa nhìn đã biết, Mao Uẩn Hương có thân thế tuyệt đối không nhỏ.

Rốt cuộc thì cô gái đang đứng trước mặt Châu Tinh Sa bây giờ, có quan hệ gì với Khâu Kính Hựu.

Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?

- Xin lỗi...! Cô đây là...?

Theo như những gì mà ba của Mao Uẩn Hương biết, thì Khâu Kính Hựu không có bất cứ một cô em gái ruột nào, vợ thì lại càng chưa.

Cô ta đoán cô gái vừa chủ động bắt chuyện với mình, có lẽ là em họ, hoặc cũng có thể là người muốn quyến rũ Khâu Kính Hựu.

Nhưng chỉ cần có Mao Uẩn Hương ở đây, thì người phụ nữ khác đừng hòng có được hắn.

Khâu Kính Hựu nhất định phải thuộc về Mao Uẩn Hương cô ta.

Mao Uẩn Hương khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo mà đáp.

- Xin tự giới thiệu, tôi là vợ tương lai của anh Kính Hựu. Còn cô đây, chắc là em họ của anh ấy, phải không?

Liên Nhi vừa đưa Mao Uẩn Hương vào trong lòng khách, hiện tại còn chưa lui xuống làm việc.

Nghe Mao Uẩn Hương nói, cô ta là vợ tương lai của Thiếu gia nhà mình, thì khó tránh khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc.

Mao Uẩn Hương chắc không biết, người phụ nữ đang ngồi trước mặt cô ta bây giờ, chính là vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu.

Bây giờ, Liên Nhi thật sự tò mò, không biết Châu Tinh Sa sẽ phản ứng ra sao, trước lời nói của Mao Uẩn Hương.

Không nằm ngoài dự đoán của Liên Nhi.

Sau khi nghe Mao Uẩn Hương giới thiệu, sắc mặt của Châu Tinh Sa lập tức trở nên khó coi.

Hay phải nói đúng hơn là Châu Tinh Sa đang rất tức giận.

Cũng đúng. Chẳng cô gái nào có thể không giận dữ, khi có một cô gái khác ở ngay trước mặt mình, tự nhận là vợ tương lai của chồng sắp cưới của mình cả.

Và... Châu Tinh Sa cũng không phải ngoại lệ.

- Cô nói cô là vợ tương lai của anh Kính Hựu sao? Vậy cô có biết tôi là ai hay không? Tôi chính là vợ sắp cưới của anh ấy. Hơn nữa, tôi còn là người được nhà họ Khâu chọn, để trở thành con dâu đấy.

Châu Tinh Sa nghiến răng, nghiến lợi, cố gắng nhấn mạnh từng từ.

- Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng ở đây ăn nói xằng bậy.

A, thì ra là vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu à?

Mao Uẩn Hương bây giờ mới cẩn thận, đánh giá ngoại hình của Châu Tinh Sa.

Trong lòng cô ta có một chút thất vọng, khi biết Khâu Kính Hựu đã có vợ sắp cưới.

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ của Mao Uẩn Hương lập tức thay đổi.

Châu Tinh Sa chỉ là vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu, chứ chưa phải là vợ chính thức của hắn.

Ngày nào Khâu Kính Hựu chưa kết hôn, thì ngày đó cô ta vẫn còn cơ hội.

Nghĩ vậy, Mao Uẩn Hương chẳng có chút kiêng dè nào trước Châu Tinh Sa, khi biết cô ta là vợ sắp cưới của Khâu Kính Hựu.

Mà ngược lại, còn càng hống hách hơn.

Mao Uẩn Hương thản nhiên bước đến, ngồi xuống vị trí ghế trống.

Đôi chân thon dài đạo mạo vắt chéo, đôi môi son đỏ nở một nụ cười trào phúng.

- Vợ sắp cưới thì sao chứ? Được nhà họ Khâu chấm làm con dâu thì sao chứ? Có gì ghê gớm đâu. Chẳng phải hai người vẫn còn chưa kết hôn hay sao?

- Chỉ cần ngày nào cô và anh Hựu chưa có giấy hôn thú, thì ngày đó mọi thứ đều có thể thay đổi.

- Cô chắc là người được nhà họ Khâu hứa hôn từ bé, phải không? Chắc gì anh Hựu đã yêu cô. Hôn nhân mà không có tình yêu thì dễ đổ vỡ lắm!

Lời này của Mao Uẩn Hương chẳng khác nào đang đổ thêm dầu vào lửa.

Khiến cho Châu Tinh Sa tức giận đến đỏ bừng mặt.

Châu Tinh Sa và Khâu Kính Hựu còn chưa kết hôn.

Mao Uẩn Hương đã nhắc đến chuyện hôn nhân đổ vỡ.

Khác gì đang muốn trù cho hôn nhân giữa Châu Tinh Sa và Khâu Kính Hựu, sớm tan vỡ chứ?

Nhưng Châu Tinh Sa cũng không phải dạng người dễ bắt nạt.

Cô ta rất nhanh đã khống chế được cơn giận, mà nở một nụ cười thương mại.

- Cô đây chắc cũng biết căn biệt thự này là của anh Kính Hựu chứ? Nói cho cô hay, tôi và anh Kính Hựu đang sống chung với nhau đấy.

- Từ lúc chúng tôi mới chỉ có mười mấy tuổi, gia đình nhà tôi cùng nhà họ Khâu đã có quan hệ rất thân thiết, và anh Kính Hựu cũng đối xử rất tốt với tôi.

- Vậy cô thử nói xem. Nếu như anh Kính Hựu không có tình cảm với tôi, thì tại sao lại đồng ý để tôi đến sống trong biệt thự riêng của anh ấy chứ?

- Tôi và anh Kính Hựu được hứa hôn từ nhỏ thì sao chứ? Ít nhất thì ba mẹ của anh Kính Hựu, đã chọn tôi làm con dâu nhà họ Khâu, làm người vợ danh chính ngôn thuận của anh Kính Hựu.

- Còn cái loại như cô, sợ rằng đến cả cơ hội bước vào nhà họ Khâu cũng không có.

- Cô chỉ là một con tiểu tam, mà đòi ở đây lên mặt với ai vậy?

Rồi Châu Tinh Sa ra vẻ bản thân là nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này, quay sang căn dặn Hầu gái.

- Cô giúp tôi pha cho vị Tiểu thư đây một chén trà nhé? Mà nhớ là phải pha trà xanh. Vị Tiểu thư này chắc là rất thích uống trà xanh.

- À, mà tôi nghĩ là nên pha cả một bình trà lớn đi. Chứ một chén làm sao mà đủ, đối với một người thích uống trà xanh, giống như vị khách quý này của anh Kính Hựu chứ.

Ý tứ của Châu Tinh Sa quá rõ ràng.

Chính là đang muốn ám chỉ Mao Uẩn Hương thích làm trà xanh, đi giựt người đàn ông của người khác.

Đã thế, Châu Tinh Sa còn cố tình quay lại hỏi Mao Uẩn Hương một câu, giống như đang cố tình muốn chọc điên cô ta.

- Tôi nói như vậy có đúng không, hả?

Dù sao Châu Tinh Sa cũng là khách quý của Khâu Kính Hựu, chứ không vô duyên giống như Mao Uẩn Hương.

Cho nên, đối với lời Châu Tinh Sa nói, Liên Nhi không thể không nghe theo.

Vả lại, thân phận của Liên Nhi chỉ là một Hầu gái.

Không thể cứ đứng mãi ở đây, xem hai vị Tiểu thư này lời qua tiếng lại, vì muốn tranh dành Thiếu gia của cô ta được.

Thế là Liên Nhi cúi đầu vâng lời Châu Tinh Sa, rồi xoay người đi vào trong nhà bếp.

Liên Nhi cầm lấy lọ trà xanh ở trên tủ gỗ, đóng ở bức tường trong bếp, với ý định sẽ thật sự pha một bình trà lớn, giống như lời Châu Tinh Sa nói.

Nhưng cũng không quên tám chuyện với đám Hầu gái.

- Này, mọi người có biết tôi vừa chứng kiến chuyện gì hay không?

Đới Hạnh San hiện tại cũng đang ở trong bếp, phụ mọi người chuẩn bị bữa tối.

Nghe Liên Nhi hỏi, cô cũng không có ý định nói gì.

Hơn hai tháng trở lại đây, từ một cô bé hoạt bát, hoà đồng, hay cười.

Đới Hạnh San dần thu mình lại, kiệm lời hơn hẳn.

Chưa bao giờ thấy cô chủ động bắt chuyện, với người làm của Khâu Kính Hựu.

Nhưng Tần Dĩnh thì rất chi là tò mò, khi thấy Liên Nhi úp úp, mở mở như vậy.

Nên trực tiếp lên tiếng hỏi.

- Đừng có úp úp, mở mở nữa. Mau nói cho mọi người biết đi. Cô đã nhìn thấy chuyện gì rồi?

Liên Nhi vừa dùng muỗng bằng gỗ, xúc từng ít trà xanh cho vào trong bình gốm, vừa tỏ ra chưa hết kinh ngạc mà kể lại chuyện vừa rồi, bản thân được chứng kiến.

- Lúc vừa rồi, có một cô gái đến tìm Thiếu gia. Tôi nói Thiếu gia chưa đi làm về, nhưng cô ấy nói muốn vào trong đợi Thiếu gia.

- Kết quả, khi gặp được Châu Tiểu thư, cô gái kia lại tự nhận mình là vợ tương lai của Thiếu gia.

- Rồi cô ấy còn nói Châu Tiểu thư được hứa hôn từ bé, chưa chắc Thiếu gia đã yêu Châu Tiểu thư. Hôn nhân không có tình yêu thì dễ tan vỡ.

Nghe Liên Nhi kể chuyện, động tác thái đồ ăn của Đới Hạnh San dần chậm lại.

Cô không còn chú tâm vào công việc đang làm nữa.

Mà cũng đang cùng đám Hầu gái, để ý đến câu chuyện mà Liên Nhi đang kể.

Rõ ràng đã nói rằng sẽ cố gắng, buông xuống tình cảm dành cho Khâu Kính Hựu.

Nhưng hiện tại, thật sự Đới Hạnh San vẫn chưa thể làm được.

Cô vẫn còn rất quan tâm đến những chuyện liên quan đến hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.