Tiếng còi xe vừa rồi, đích thị là phát ra từ xe hơi của Khâu Kính Hựu.
Mỗi khi về đến ngoài cổng biệt thự, thay vì nhấn chuông cửa, Tài xế thường bấm còi để thông báo cho người làm ra mở cửa.
Chẳng bao lâu sau, Đới Hạnh San nghe thấy tiếng người nói chuyện, vang lên bên ngoài phòng khách.
- Biệt thự của anh rộng thật đấy. Mà anh ở có một mình thôi à?
Vừa đặt chân và trong biệt thự, Châu Tinh Sa lập tức bị choáng ngợp, với sự xa hoa của nơi này.
Hai mắt cô ta đảo một vòng, âm thầm đánh giá cách bài trí trong phòng khách, rồi quay lại hỏi Khâu Kính Hựu.
- Thì em cũng biết mà. Ba mẹ tôi thì không ở đây rồi. Cả nhà cũng chỉ có mình tôi là con. Mặc dù ở một mình cũng hơi buồn, nhưng cũng đành phải chịu thôi, chứ biết làm thế nào?
Châu Tinh Sa nghe vậy, cũng không ngần ngại mà vươn hai tay nắm lấy tay hắn.
- Không sao. Từ nay đã có em ở đây với anh rồi. Sau này, khi chúng ta kết hôn, sẽ lại sinh thêm vài đứa trẻ. Anh sẽ không thấy cô đơn nữa đâu.
Khâu Kính Hựu lại cười, cũng không có ý định gạt tay cô ta ra.
- Vậy nên tôi mong em đến đây ở với tôi, đã từ rất lâu rồi.
Lời này của hắn, rõ ràng đều là giả dối.
Khâu Kính Hựu chẳng mong có bất kỳ người nào, xen vào cuộc sống của hắn và Đới Hạnh San.
Nếu không phải nhà họ Khâu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3466951/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.