“Hạnh San Tiểu thư, tôi thích cô! Sau này lớn lên, cô gả cho tôi có được không?”
...
“Hạnh San Tiểu thư, mẹ tôi nói cô là Tiểu thư lá ngọc, cành vàng, còn tôi chỉ là phận tôi tớ. Chúng ta không môn đăng, hộ đối.”
“Nếu vậy... tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, để sau này lớn lên đi làm kiếm tiền, mua nhà lầu, xe sang.”
“Đến khi chúng ta xứng đôi, tôi sẽ rước cô về làm vợ của tôi.”
“Hạnh San Tiểu thư, lớn lên cô đừng gả cho người khác, có được không?”
Sức nóng trong cơ thể tăng vọt không có điểm dừng, đầu óc gần như đã hoàn bị dục vọng chi phối, mi mắt nặng trĩu.
Đới Hạnh San mơ mơ, màng màng.
Ngay lúc này, tâm trí cô bất ngờ lại nhớ về những lời mà cậu nhóc năm nào đã nói với cô.
Năm đó, hắn mười bốn, còn cô thì mười hai.
Cả hai đều ngây ngô không biết thế nào gọi là thích, thế nào gọi là yêu.
Nhưng cậu bé năm đó lại khẳng định chắc như đinh đóng cột, rằng nhất định sẽ cưới cô làm vợ.
Chỉ tiếc rằng... đến khi Khâu Kính Hựu đã có tất cả mọi thứ, thì lại không muốn kết hôn với Đới Hạnh San nữa.
Và... cho tới thời điểm hiện tại, cục diện đã hoàn toàn đảo ngược.
Cô cũng đã không còn xứng với hắn nữa rồi.
Bên ngoài bầu trời vẫn mưa lớn không ngớt.
Một tia sét loé lên bên khung cửa kính.
Đó cũng là lúc hai bàn tay đang nắm chặt ga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/2488593/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.