Chương trước
Chương sau
Mặc dù Đới Hạnh San tạm thời đã hạ sốt, nhưng đám Hầu gái được phân công chăm sóc cho cô, vẫn là không ai dám đi ngủ.

Có thể hiện tại Đới Hạnh San đã hạ sốt, nhưng ai biết được một lát nữa cơn sốt có tái lại hay không.

Bác sĩ cũng từng nói, người sốt cao rất dễ lên cơn co giật.

Bây giờ đám người Liên Nhi mà đi ngủ.

Đới Hạnh San chỉ có một mình.

Lỡ như lát nữa cô lại sốt cao, rồi co giật thì phải làm thế nào?

Với lại, Khâu Kính Hựu lệnh bọn họ làm cho Đới Hạnh San tỉnh lại.

Trước khi cô tỉnh lại, ai dám đi ngủ chứ?

Cả một đêm dài, thân nhiệt của Đới Hạnh San lúc lên, lúc xuống.

Hầu gái lo lắng đi đi, lại lại trong phòng ngủ của cô.

Đôi khi bọn họ còn như người mất hồn, không để ý mà va vào nhau.

Sáng hôm sau, khi Đới Hạnh San vừa mở mắt, thì đã nhìn thấy đám người Tiểu Chi, vẻ mặt phờ phạc, hai mắt thâm quầng.

Người đứng bên giường, người thì ngồi ngay bên cạnh cô.

Hầu gái vốn dĩ còn đang vô cùng lo lắng, bất an trong lòng.

Không biết đến khi Khâu Kính Hựu ngủ dậy, biết được Đới Hạnh San vẫn còn chưa tỉnh, sẽ làm gì bọn họ.

Nhìn thấy cô bây giờ đã tỉnh lại.

Hầu gái người nào, người nấy mừng như mới nhặt được vàng.

Liên Nhi lập tức xúc động mà lên tiếng nói.

- Hạnh San, cô tỉnh rồi sao? Có biết là cả đêm chúng tôi lo lắng cho cô lắm không?

Trước khi Đới Hạnh San tỉnh lại, những mảnh vỡ của chiếc chén đêm qua bị Khâu Kính Hựu ném vào góc tường, đã được Hầu gái dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng giờ phút này thì cô làm gì còn tâm trí, để quan tâm đến chuyện đó.

Đới Hạnh San khẩn trương lật chăn ngồi dậy.

Mặc dù, hiện tại sức khỏe của cô vẫn còn rất yếu.

Đới Hạnh San vươn một tay bắt lấy tay của Tiểu Chi, vội vàng hỏi.

- Mấy giờ... bây giờ là mấy giờ rồi...?

Tiểu Chi biết cô đang lo lắng đến điều gì.

Nhưng giờ này đã muộn rồi.

Có lẽ Khâu Kính Hựu cũng đã ngủ dậy.

Cô ta chỉ có thể buồn bã mà đáp.

- Bây giờ đã là 6 giờ hơn rồi! Thiếu gia... có lẽ đã...

Tiểu Chi còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Đới Hạnh San gấp gáp bò xuống giường.

Mặc dù, hiện tại cơ thể của cô chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Cũng bởi vì vừa mới tỉnh lại, khí huyết trong cơ thể chưa kịp lưu thông.

Nên khi Đới Hạnh San vừa đứng xuống sàn nhà, thì đầu óc đã bắt đầu choáng váng.

Tầm nhìn phía trước đột nhiên tối sầm lại, toàn thân giống như không có một chút sức lực nào, cứ thế mà ngã xuống nền đá hoa dưới chân.

Tiểu Chi cùng Liên Nhi nhìn thấy Đới Hạnh San té ngã liền hốt hoảng, vội vàng chạy đến muốn đỡ cô dậy.

- Hạnh San, cô có sao không?

Bình thường, đều là Đới Hạnh San dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, quần áo, giày dép, cũng như pha cafe cho Khâu Kính Hựu.

Mà theo yêu cầu của hắn, thì khi Khâu Kính Hựu vừa mở mắt, người đầu tiên hắn nhìn thấy, nhất định phải là cô.

Chỉ cần sai một li, Khâu Kính Hựu có đủ trăm phương, ngàn kế để dày vò, hành hạ Đới Hạnh San.

Cho nên, bình thường cô đều phải dậy từ 5 giờ sáng.

Có những hôm còn sớm hơn.

Như vậy, mới kịp chuẩn bị mọi thứ trước khi Khâu Kính Hựu thức giấc.

Bình thường, hắn ngủ dậy lúc 6 giờ, để kịp làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi mới tới Tập đoàn.

Chỉ những hôm nào được nghỉ, hoặc Khâu Kính Hựu cảm thấy không khỏe trong người, thì mới ngủ dậy muộn.

Bởi vì là chủ Tập đoàn, nên hắn có đến Tổng Công ty hay không, cũng không ai quản được.

Càng không một ai dám có ý kiến.

Nhưng hôm nay không phải cuối tuần.

Đới Hạnh San đoán giờ này chắc Khâu Kính Hựu cũng đã ngủ dậy rồi.

Cô không trả lời câu hỏi của Tiểu Chi, vội vàng chống tay đứng dậy, mà gắng gượng đi vào nhà tắm.

Cũng không kịp đánh răng, hay tắm rửa sau một đêm ân ái với hắn.

Đới Hạnh San súc miệng bằng nước muối, dùng khăn ướt lau qua mặt mũi cho tỉnh táo, rồi vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

Đám người Liên Nhi biết cô định đi đâu.

Bọn họ cũng đang rất lo lắng.

Không biết bây giờ tâm trạng của Khâu Kính Hựu thế nào.

Cho nên, cũng vội vàng đi theo Đới Hạnh San lên lầu xem tình hình.

Biệt thự này của Khâu Kính Hựu có tới bảy tầng.

Đấy là còn chưa kể đến, có một khu riêng biệt cao sáu tầng, chỉ để hắn trưng bày siêu xe mà Khâu Kính Hựu sưu tầm được.

Và dĩ nhiên, biệt thự nhiều tầng như vậy, thì không thể thiếu một chiếc thang máy được thiết kế riêng trong nhà.

Nhưng... thang máy lại chỉ để dành riêng cho Khâu Kính Hựu, hoặc khách của hắn đi.

Còn người làm chỉ có thể đi cầu thang bộ.

Đới Hạnh San thì càng không có tư cách để bước vào thang máy trong biệt thự của hắn.

Vốn dĩ, lúc trước phòng ngủ của Khâu Kính Hựu nằm ở lầu hai.

Nhưng từ khi cô đến đây, thì phòng ngủ của hắn lại chuyển lên lầu sáu.

Cốt chỉ nhằm mục đích hành xác Đới Hạnh San.

Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng về cơ bản sức khỏe của cô vẫn chưa thể trở lại như bình thường.

Nhưng như thế thì sao chứ?

Đới Hạnh San vẫn phải tận lực leo lên từng bậc cầu thang.

Mặc dù đôi chân như muốn rụng rời, vì dư âm ngày hôm qua phải quỳ dưới mưa suốt hơn nửa tiếng đồng hồ.

Chật vật một hồi, cuối cùng Đới Hạnh San cũng leo lên được lầu sáu.

Cô chống hai tay xuống đầu gối, cúi người thở hổn hển vì mệt.

Nhưng rồi... Đới Hạnh San giật mình khi phát hiện cửa phòng ngủ của Khâu Kính Hựu đã mở.

Bình thường, khi hắn vẫn còn ngủ thì cửa phòng sẽ đóng chặt.

Người làm sẽ đứng canh ở bên ngoài.

Bây giờ, cửa phòng ngủ đã mở, mà đám Vệ sĩ, Hầu gái cũng không thấy đứng ở bên ngoài.

Thì có nghĩa là Khâu Kính Hựu đã ngủ dậy rồi.

Đới Hạnh San vội vàng muốn chạy vào trong phòng, nhưng khi cô chỉ vừa đi thêm được vài ba bước, còn cách phòng ngủ của Khâu Kính Hựu một đoạn.

Thì đã nghe thấy tiếng đổ vỡ vang lên từ trong phòng.

Khiến cho Đới Hạnh San cùng đám Hầu gái đều giật bắn mình.

Từ trong phòng vọng ra giọng nói của Khâu Kính Hựu.

Có vẻ như hắn đang rất giận dữ.

- Hôm qua, tôi bảo các người phải làm cho Đới Hạnh San tỉnh lại kia mà. Vậy... Đới Hạnh San đâu?

- Tôi cho phép các người được hầu hạ tôi rồi à?

Đới Hạnh San biết bây giờ Khâu Kính Hựu đang vì không thấy cô, mà trút giận lên người làm.

Mặc dù bản thân cô cũng rất sợ sẽ bị hắn trừng phạt.

Nhưng Đới Hạnh San cũng không thể để người khác, vì mình mà phải chịu oan ức.

Cho nên, vẫn nhắm mắt, nhắm mũi đi vào trong phòng.

Còn đám người Liên Nhi biết Khâu Kính Hựu đang rất giận, liền sợ hãi mà chỉ dám đứng ở ngoài.

Chứ mà bây giờ để hắn nhìn thấy bọn họ, thì bọn họ xác định là không thể yên ổn với Khâu Kính Hựu.

Vừa bước vào trong phòng, đập vào mắt Đới Hạnh San là cảnh tượng quần áo, khay gỗ, còn có một đôi giày da bị vứt tứ tung dưới sàn nhà.

Bên cạnh đó, còn có một chiếc chén xứ bị vỡ.

Cafe chảy lênh láng dưới nền gạch thạch anh.

Toàn bộ Hầu gái đều quỳ, chống hai tay xuống dưới sàn nhà trước mặt Khâu Kính Hựu.

Còn Quản gia cùng Vệ sĩ thì đứng im, cung kính cúi đầu trước cơn giận của hắn.

Không có bất cứ một người nào dám hé răng nói nửa lời.

Khi nhìn thấy Đới Hạnh San xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô.

Nhất là đám Hầu gái.

Bọn họ dường như đều đang hi vọng, Đới Hạnh San có thể làm cho Khâu Kính Hựu nguôi giận.

Hoặc không thì cô có thể thế vào chỗ của bọn họ.

Để Khâu Kính Hựu sẽ chỉ trừng phạt một mình Đới Hạnh San, mà tha cho bọn họ.

Nhìn một mớ lộn xộn dưới sàn nhà.

Đới Hạnh San đoán vì thấy cô vẫn chưa tỉnh, nên Hầu gái đã thay cô mang cafe, cũng như quần áo đã được ủi phẳng đến cho Khâu Kính Hựu.

Nhưng hắn lại không vừa ý, nên mới đập phá đồ đạc, cũng như mắng nhiếc người làm.

Đới Hạnh San tự giác quỳ xuống dưới sàn nhà, giống với đám người làm kia.

Hướng đến Khâu Kính Hựu mà mở lời.

- Em xin lỗi! Hôm nay... em dậy muộn. Đây đều là lỗi của em. Xin Thiếu gia hãy tha cho bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.