Chương trước
Chương sau
- Tôi không tin! Thằng đó dịu dàng với cô như vậy! Ôn nhu với cô như vậy! Còn ở với tôi chỉ có sự cuồng bạo.

- Cô không muốn gả cho người giống như tên Thạc Vu đó, thì muốn gả cho ai?

Nếu là bình thường, nhìn thấy Đới Hạnh San khóc lóc cầu xin, có thể Khâu Kính Hựu sẽ có chút động lòng.

Nhưng giờ đây, trong tâm trí của hắn chỉ toàn là cảnh tượng Thạc Vu nắm tay Đới Hạnh San, nói muốn cưới cô làm vợ.

Tất cả những lời van xin thống khổ, hay khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm nước mắt của cô bây giờ, đối với Khâu Kính Hựu chỉ là dư thừa.

Hắn chỉ ý thức được duy nhất một chuyện, đó là nếu cứ bóp cổ Đới Hạnh San như thế này, sợ rằng cô sẽ chết mất.

Khâu Kính Hựu thu về bàn tay đang chiếm giữ cần cổ nhỏ bé của cô, nhưng lại luồn vào trong lớp áo phông trên người Đới Hạnh San, kéo chiếc áo bra lên phía trên, bọc lấy một bên ngực sữa mềm mại.

Phía dưới, gậy thịt vẫn ra sức công phá huyệt động, giống như muốn nghiền nát lỗ nhỏ toàn thịt là thịt, mềm mại, đỏ tươi kia ra thành một mặt phẳng.

- A... tôi biết rồi! Cô không thích tên Thạc Vu đó, mà là thích sự bạo hành của tôi, thích nằm dưới thân tôi rên rỉ như bây giờ. 

- Chỉ có tôi mới có thể khiến cô chảy nước thôi, phải không?

Hầu hết mỗi lần làm tình với Khâu Kính Hựu, mật huyệt của Đới Hạnh San đều phải chảy máu, vì hắn quá cuồng bạo trong chuyện ân ái.

Ngày nào cũng phải hầu hạ hắn, suốt hơn hai tháng qua, cô bé của Đới Hạnh San không có ngày hết sưng tấy đỏ đau.

Hai tay bị khoá trên đỉnh đầu, không có thứ gì ngăn chặn những tiếng rên rỉ, cũng như gào thét thoát ra từ cổ họng của Đới Hạnh San.

- A... a... ư... a... đau... hức... đau quá... Thiếu... Thiếu gia...!

Sở thích của Khâu Kính Hựu chính là chinh phục những cái khó.

Mỗi lần tiến vào bên trong mật huyệt, nếu không thể chạm tới miệng tử cung mỏng manh, thì đừng hòng mà hắn chịu rút ra.

Chính điều này đã khiến Đới Hạnh San phải hứng chịu muôn vàn sự đau đớn, tưởng chừng như muốn chết đi, sống lại, mà lại không thể than vãn với ai.

Đối với những lời buộc tội của Khâu Kính Hựu, ngay cả lắc đầu phủ nhận, Đới Hạnh San cũng không dám.

Nếu như cô dám bác bỏ lời nói của hắn, chẳng may lại chọc giận Khâu Kính Hựu, thì hắn sẽ càng điên cuồng hành hạ cô hơn.

- Loại như cô mà cũng xứng tự nhận là người của tôi hay sao? Không...! Cô chỉ là một con chó... một con chó cái bên cạnh tôi thôi, hiểu không?

Một khi Khâu Kính Hựu đã nổi điên rồi, thì sẽ không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của Đới Hạnh San hay bất cứ ai.

Hắn phải chơi cô đến khi hắn thật sự thỏa mãn mới thôi.

- Cô chỉ có thể làm con chó nhỏ của tôi thôi. Bất kể thằng đàn ông nào dám vọng tưởng muốn mang cô rời khỏi tôi, tôi đều sẽ không tha.

Cùng Đới Hạnh San vật lộn trong xe suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi giải phóng tinh binh, Khâu Kính Hựu vẫn như cũ. Bình thản kéo khoá quần lên, mà không một câu hỏi thăm xem cô bây giờ trong người cảm thấy như thế nào.

Đã thế, còn ra một mệnh lệnh vô cùng khắt khe.

- Cô có ba phút để mặc lại quần áo.

Mặc dù lần này không ngất, nhưng Đới Hạnh San nằm dài trên ghế, sớm đã kiệt quệ sức lực.

Huyệt động sưng phồng vẫn còn đang không ngừng rỉ nước.

Nhưng khi nghe lời kia của Khâu Kính Hựu, dù muốn hay không thì Đới Hạnh San vẫn phải gắng gượng ngồi dậy, khó khăn kéo quần lên.

Bây giờ, ngay cả việc để mật huyệt chạm vào lớp nội y mỏng manh thôi, cũng khiến cô cảm thấy đau đớn vô cùng.

Thế nhưng... nếu như Đới Hạnh San không làm theo lời của Khâu Kính Hựu, thì hắn rất có thể lại đè cô xuống mà tiếp tục cưỡng hiếp.

Đới Hạnh San dùng tay nâng từng chiếc chân, đặt xuống sàn ô tô, rồi cẩn thận chỉnh lại quần áo, cũng như mớ tóc rối tung.

Cô cầm lấy một chiếc khăn giấy trong xe, tự mình lau đi dịch mật ướt át dính trên ghế, chỗ phía dưới nơi hai cơ thể của Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu vừa sáp nhập.

Hắn nhìn hành động nhỏ nhặt này của cô, cũng chẳng có ý kiến gì.

Khâu Kính Hựu cho hạ cửa xe xuống, mới phát hiện phố đã lên đèn, bầu trời cũng đã mọc đầy sao.

- Trở về.

Buông một câu vẫn là không đầu không đuôi với Vệ sĩ, rồi không chờ người trả lời, hắn đã trực tiếp cho nâng cửa kính lên.

Đường Khắc Phong đứng ở bên ngoài lâu như vậy. Cũng âm thầm đoán được Khâu Kính Hựu, chắc chắn là lại đang cưỡng đoạt Đới Hạnh San ở trong xe.

Đợi đến khi hắn hạ lệnh trở về biệt thự, Đường Khắc Phong vội vàng ngăn chặn hành động đến gần xe hơi, của người Vệ sĩ tên Việt.

- Để anh lái xe cho Thiếu gia cho. Chú qua chiếc xe phía trước đi.

Không cần biết người kia có đồng ý hay không, Đường Khắc Phong đã nhanh chân đến mở cửa, ngồi vào vị trí ghế lái, trong chiếc xe mà Khâu Kính Hựu cùng Đới Hạnh San đang ngồi.

Khâu Kính Hựu dĩ nhiên rất nhanh đã phát giác ra, rằng Tài xế lái xe lúc này đã bị đổi, nhưng cũng không định có ý kiến.

Đường Khắc Phong vừa thắt dây an toàn, vừa lén quan sát đôi nam nữ ngồi ở hàng ghế phía sau, thông qua gương chiếu hậu.

Tuy rằng chưa từng ngủ với bất cứ một cô gái nào.

Xong, hằng ngày phải phục vụ Khâu Kính Hựu.

Hắn và Đới Hạnh San vừa rồi có phải đã ân ái với nhau hay không.

Đường Khắc Phong chỉ cần nhìn vẻ mặt của hai người họ, là liền biết ngay.

Vẻ mặt Khâu Kính Hựu bây giờ cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không giống như lúc vừa rồi ở trong bệnh viện.

Còn Đới Hạnh San, khuôn mặt vô hồn, có phần mệt mỏi. Đặc biệt là môi dưới đã bị cắn đến chảy máu.

Đường Khắc Phong nhìn mà không tránh khỏi xót xa trong lòng.

Cậu ta không tin không hành hạ cô, mà Khâu Kính Hựu tự nhiên lại có thể nguôi giận.

Trong khi ban nãy vẫn còn giận dữ như thế.

Mặc dù là Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu, nhưng chính Đường Khắc Phong còn muốn mang Đới Hạnh San rời khỏi hắn.

Điều đó chứng tỏ, Khâu Kính Hựu rõ ràng là một con quỷ, chứ nào phải con người.

Lần này, cho dù có phải chết, Đường Khắc Phong nhất định cũng phải nghĩ cách, đưa Đới Hạnh San rời khỏi Khâu Kính Hựu.

Không để suy nghĩ làm ảnh hưởng đến công việc.

Đường Khắc Phong nhanh chóng khởi động, cho chiếc xế hộp tiền tỷ chạy về phía trước.

...

- Kính Hựu, con đang làm gì vậy hả? Chuyện với Đới gia đã xong xuôi cả rồi! Sao con còn dính đến con gái nhà họ Đới làm gì?

Giọng của bà Khâu có phần không hài lòng vang lên trong điện thoại.

Chẳng là hiện tại, Khâu Kính Hựu đang là Chủ tịch của một Tập đoàn lớn.

Mọi nhất cử, nhất động của hắn, đều rất được cánh Phóng viên, Nhà báo săn đón.

Hôm qua, trong một phút nóng giận, đã thượng cẳng chân với tên họ Thạc kia.

Kết quả, chỉ sau một đêm đã lọt vào top từ khoá được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng.

Làm cho ngay cả ba mẹ nuôi của Khâu Kính Hựu, đang ở thành phố lân cận cũng biết tin này.

Vốn dĩ, ông bà Khâu trước giờ chỉ biết chuyện Khâu Kính Hựu kiện vợ chồng Đới Mộ Hàn ra toà.

Còn riêng chuyện hắn bắt Đới Hạnh San làm nô lệ của hắn, có rất ít người biết.

Lúc này, Khâu Kính Hựu đang ngồi trên ghế dài trong phòng ngủ của hắn, thoải mái gác hai chân lên một chiếc ghế tròn, để Đới Hạnh San quỳ dưới sàn nhà, cắt móng chân cho hắn.

Từ khi có cô bên cạnh, Khâu Kính Hựu đâm ra lười hơn hẳn.

Cái gì cũng ỷ lại vào Đới Hạnh San.

Ngay từ những việc nhỏ chỉ bằng cái móng tay. 

Nghe mẹ nuôi của mình nhắc tới cô.

Hắn không vội đáp lời, mà nghiêng đầu quan sát nét mặt của Đới Hạnh San.

Cô bây giờ đang ở rất gần Khâu Kính Hựu, đương nhiên là có nghe thấy lời Khâu Phu nhân nói.

Nếu nói... Đới Hạnh San không quan tâm đến cuộc đối thoại giữa hai mẹ con hắn, thì rõ ràng là không đúng.

Xong, những gì mà cô đang nghe được, và đang nghĩ đến. Tất cả đều để trong lòng.

Bên ngoài, Đới Hạnh San vẫn giữ nguyên sự đoan trang vốn có. Không hề có bất kỳ phản ứng bất thường nào.

Khâu Kính Hựu thấy cô như vậy, thì cũng không nhìn nữa.

Bấy giờ, hắn mới nhìn người mẹ nuôi của mình, thông qua màn hình cảm ứng, mà nở một nụ cười ôn hoà.

- Nhà họ Đới bây giờ đã phá sản rồi! Vợ chồng Đới Mộ Hàn đi tù không có ngày về.

- Con thấy Đới Hạnh San không có nơi nương tựa, lại phải chăm sóc cậu em trai đang phải sống đời sống thực vật. Nhất thời cảm thấy thương xót, nên đã nhận cô ta vào làm Hầu gái trong nhà.

- Chẳng phải trước giờ mẹ luôn dạy con, là làm người phải có Đức hiếu sinh hay sao?

- Hơn nữa, người hại chết mẹ ruột của con là ba mẹ của Đới Hạnh San, chứ không phải cô ta.

- Theo lý mà nói, Đới Hạnh San vốn không có tội. Con nhận cô ta vào làm Hầu gái, cũng chẳng có gì là sai cả. Coi như là con đang làm phước thôi mà.

Khâu Kính Hựu nói với hết người này đến người khác, là Đới Hạnh San không có tội, hắn chỉ đơn thuần nhận cô làm người giúp việc.

Nhưng mấy ai biết được sự thật, Khâu Kính Hựu bắt Đới Hạnh San phải làm nô lệ cho hắn, để thay vợ chồng Đới Mộ Hàn chuộc lại tội lỗi mà họ đã gây ra?

Và đây cũng chính là phương thức duy nhất, để duy trì sự sống cho Đới Hoà Văn.

Khâu Kính Hựu lừa Thạc Vu, cũng lừa luôn cả mẹ nuôi của hắn.

Nhưng... những chuyện như thế này. Đới Hạnh San chỉ có thể cùng hắn nói dối.

Nếu tất cả sự thật được phơi bày ra ánh sáng, thì người chịu thiệt thòi nhiều nhất, cuối cùng vẫn chỉ có thể là cô mà thôi.

- Thế con đến bệnh viện làm gì, mà phải dẫn theo cả một con bé Hầu gái đi cùng như thế? Rồi còn xô xát với Bác sĩ nữa.

- Con bây giờ không chỉ là Thiếu gia nhà họ Khâu, mà còn là một doanh nhân trẻ có địa vị ở Đại Lục. Làm gì thì con cũng phải chú ý đến hình tượng của mình chứ.

- Con đi gây gổ với người ta, rồi để bây giờ dư luận người ta đồn ầm nên, rằng con cùng người đàn ông khác tranh dành một đứa Hầu gái. Lại còn là con gái của kẻ đã hại chết mẹ ruột của con.

- Con cảm thấy làm như vậy có đáng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.