Trong lúc giãy giụa, tay Lục Nguyên múa may đánh lên mặt Tiêu Cẩn, vẻ mặt hắn lại càng thêm bệnh hoạn điên cuồng. Hắn nhíu hai mắt, xoay người ngồi trên người Lục Nguyên đang nằm trên giường đơn, lấy tư thế áp bách từ trên xuống, mạnh mẽ véo mở miệng cô. "Anh còn ngửi thấy được, trong miệng em có mùi của người khác, thật làm anh không cao hứng đó." Ngón trỏ cùng ngón giữa cắm vào đôi môi phấn nộn không khép lại được của Lục Nguyên, cảm giác ướt mềm ấm áp khiến Tiêu Cẩn thất thần vài giây. Ngón tay dài không cẩn thận đụng vào cổ họng cô, kích thích cô khó chịu buồn nôn, theo bản năng ngậm ngón tay hắn càng chặt. "Nguyên Nguyên, em là của anh." Ngón tay đảo qua khoang miệng cô từng chút một, sau đó sờ soạng hai hàm răng sứ một hồi, lúc lôi ra đã dính đầy nước miếng. Biến thái như Tiêu Cẩn còn làm trò trước mặt Lục Nguyên, đem ngón tay dính đầy nước bọt của cô để vào miệng mình, mút liếm, còn bày ra một dáng vẻ hết sức hưởng thụ. "Anh... Anh thật ghê tởm!" Nhìn động tác này của hắn, Lục Nguyên ghê tởm đến không còn lời nào để nói. Tuần trước, chính Tiêu Cẩn cũng đè cô ở trên giường như thế này, nếu không phải Lục Tư Nam về nhà đúng lúc, chỉ sợ hắn đã làm ra chuyện khiến cô hận không thể chết đi. Vì thế cô mới gấp gáp theo cha đến hòn đảo này, phần lớn là do muốn né tránh Tiêu Cẩn. "Ghê tởm?" Tiêu Cẩn nhìn hốc mắt ửng hồng cực kỳ đáng thương của Lục Nguyên, cười nói: "Còn có thứ ghê tởm hơn nữa đó, đừng nóng vội, anh sẽ từ từ dạy cho em." Từ đầu đến cuối, hắn thích Lục Nguyên nhưng biểu hiện lại vô cùng quái đản. Rõ ràng hắn là một tên biến thái cuồng, dục vọng chiếm hữu đối với Lục Nguyên càng ngày càng tăng, ngược lại cô càng thêm chán ghét. Sau khi Lục Nguyên được cứu trở về, làm quân y, đương nhiên Tiêu Cẩn sẽ là người đầu tiên tiếp xúc với cô. Sau khi xác định Lục Nguyên không sao, hắn mới phát hiện đùi trong của cô có dấu vết không bình thường. Hắn vén chiếc váy cô chưa kịp thay, thì ra quần lót đã không cánh mà bay. Lúc ấy hắn thiếu điều bốc khói, cố tình Ngưu Toàn lại nhanh chóng đi vào, nói phải thay đồ cho Lục Nguyên mới quấy rầy động tác của hắn. Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ... Váy ngủ tơ tằm bao lấy đường cong lả lướt của Lục Nguyên, Tiêu Cẩn chỉ túm một cái, cạp váy tuột xuống hơn phân nửa, lộ ra bầu ngực cùng bờ vai thon mịn của thiếu nữ. Ánh mắt của hắn nhất thời thay đổi. Trong tiếng mắng chửi của Lục Nguyên, bàn tay to trực tiếp dán lên bầu vú cô. "Á! Tiêu Cẩn, anh điên rồi, có tin tôi kêu người hay không?" "Kêu người? Vậy em kêu đi, kêu bọn họ vào nhìn xem anh lột sạch em như thế nào." "Anh! Đê tiện! Vô sỉ!" Đối với cô không kiêng kỵ mắng mỏ, hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận. Nội y Lục Nguyên là theo phong cách thiếu nữ, màu trắng viền ren còn có nơ con bướm trước ngực. Cúp áo không lớn, cho nên đôi ngực sữa như thỏ trắng bị chèn ép vô cùng đầy đặn. Tiêu Cẩn nhìn mà thèm, cách một lớp vải vội vàng niết xoa. đầu v* hồng nhạt như ẩn như hiện, thịt ngực mềm mại như cục bột bị đè ép, thật là tình thú. "Vú của Nguyên Nguyên cũng bự ghê, anh trai anh chắc là chưa sờ qua? Chậc chậc, khéo sao lại tiện cho anh." Khuôn mặt nhỏ của Lục Nguyên vì tức giận mà đỏ lên, trước mắt chỉ muốn ngất đi. Tuy hồi nhỏ cô đã xác định quan hệ với Tiêu Trì, nhưng ngây ngô như anh, thật sự chưa từng chạm qua cô, ngay cả số lần hôn môi đều đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ nhìn Tiêu Cẩn tươi cười đắc ý, cô thật hối hận sao hồi đó không thân mật với Tiêu Trì nhiều hơn. "Không phải ai cũng hèn hạ như anh! Tiêu Cẩn, tôi ghét anh!" Tiêu Cẩn sửng sốt, phẫn hận trong mắt Lục Nguyên không hề giả dối, cô xa cách như vậy khiến hắn hơi không dễ chịu. Tất nhiên cảm giác không ổn lướt qua trong giây lát, hắn nhẹ nhàng dừng ngón trỏ trên cánh môi sưng đỏ của cô. "Ừm, hiện tại mới ghét anh? Quá sớm, chờ thêm một hồi tới lúc anh thao em, lại mắng cũng không muộn." Lục Nguyên nghe vậy kém chút thở không nổi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, "Khùng điên! Biến thái!" Thấy cô mắng chửi hăng hái, Tiêu Cẩn cũng không nương tay. Hắn xốc lên chăn mỏng hỗn loạn giữa hai người, sau đó vén váy ngủ của Lục Nguyên. Nhân lúc hai chân cô vùng vẫy lộ ra khe hở, hắn ngồi quỳ ở giữa, nâng đôi chân mảnh dài lên, áp xuống trước ngực cô. Cứ như vậy, cái mông bị nâng lên lót ở đầu gối đang quỳ của hắn. Nơi riêng tư của thiếu nữ bị phơi bày, chỉ cần đẩy ra quần lót ren màu trắng là có thể nhìn rõ địa phương quý giá nhất của cô. "Không cần!" Sức lực của Tiêu Cẩn rất lớn. Một tay hắn bắt lấy hai cổ chân của Lục Nguyên, áp cô chặt chẽ, còn một tay thì ung dung bắt đầu thưởng thức. Ngón tay dương cương của đàn ông cách quần lót hơi mỏng đảo qua hoa nhi giữa hai chân. Nhìn địa phương vừa bị xẹt qua lưu lại dấu vết nhợt nhạt, Tiêu Cẩn chỉ cảm thấy bụng dưới vừa nóng vừa trướng. Lục Nguyên đã gấp đến khóc, tình hình như vậy cô trăm triệu lần không thể kêu người tiến vào. Cô quá hiểu biết Tiêu Cẩn, hắn làm việc sẽ không bao giờ nghĩ đến hậu quả. Nếu hiện tại có người xông vào, chỉ sợ hắn còn chờ mong, vừa vặn có thể lấy cớ cưới cô. "Nguyên Nguyên cần phải nhỏ giọng một chút nha. Nếu bị người phát hiện, anh sẽ phải chịu trách nhiệm với em, sẵn tiện có thể cưới em về nhà, tha hồ thao." Lòng bàn tay qua lại, ma xát huyệt nhi mềm mại, quả nhiên âm đế đã là một tiểu thịt viên cứng rắn. Tiêu Cẩn tùy ý xoa xoa, Lục Nguyên đang kề sát hắn bỗng rùng mình, không an ổn vặn vẹo mông, đánh vào vật cứng của hắn. Lục Nguyên đang khóc lóc phải ngẩn người. Dưới mông kề sát đồ vật có chút xa lạ mà quen thuộc, bởi vì hôm nay cô cũng chạm qua trên người Nhân Xà. Đồ vật đó, nguy hiểm mà gắng gượng... "Anh Tiêu Cẩn, không muốn! Đây là cưỡng gian, cha biết được sẽ tức giận, cầu xin anh, hu hu..." Đối với Tiêu Cẩn cứ há mồm ngậm miệng là đòi thao cô, Lục Nguyên chỉ có thể lựa chọn chịu thua. Nói đi nói lại ngàn lần, cô vẫn không muốn bị hắn cưỡng gian. "Cưỡng gian? Ừm, anh tương đối thích từ này đó. Trước kia từ rất lâu anh đã muốn cưỡng gian Nguyên Nguyên, muốn cởi quần lót em ra, bẻ hai chân em ra, căng tiểu huyệt em ra... Hung hăng mà cưỡng gian." Trong lời nói không khỏi lộ ra tàn nhẫn, tiết lộ hắn đã nhẫn nại nhiều năm. Trên mặt anh tuấn mang theo vài phần vặn vẹo, hắn cười lạnh túm lấy quần lót của cô, bắt đầu xé. "A! Anh tránh ra!" Tiêu Cẩn mềm cứng không ăn nhất thời chưa kịp chuẩn bị, bị Lục Nguyên thoát khỏi vòng vây, đá một phát lên mặt. Có lẽ tâm tư bị dọa vì Tiêu Cẩn lột quần lót cưỡng gian, cô cực kỳ dùng sức, trực tiếp đá văng hắn xuống giường. Tiêu Cẩn té ngửa trên mặt đất, đau đớn kêu rên một tiếng. Lục Nguyên tùy tiện sửa lại váy ngủ trên giường, sau đó leo xuống, chuẩn bị lướt qua hắn chạy ra khỏi lều. Tiêu Cẩn cũng bất chấp sống lưng ngã đau, một phen túm chặt mắt cá mảnh khảnh của Lục Nguyên, kéo một cái, làm cô lảo đảo ngã xuống bên cạnh mình. "A!" Đột nhiên không kịp phòng ngừa mất trọng tâm, Lục Nguyên bị quăng ngã, lúc nãy bị đau mà hốc mắt phiếm lệ nóng, giờ ngăn không được mà chảy ra. Càng làm cô sợ hãi chính là, Tiêu Cẩn nằm trên đất đã bò lên, thân thể cao lớn trực tiếp dán lên lưng cô từ phía sau. "Chạy ư? Chạy đi đâu? Nguyên Nguyên, em làm anh đau lòng quá. Con đĩ nhỏ này, anh sẽ thao chết em!" - ------------------------ Tác giả: Cứ việc không ai xem vậy, tui bắt đầu muốn thu phí rồi, hy vọng mọi người có thể tiếp tục theo dõi ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]