Chương trước
Chương sau
[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
____________________________
Chương 55: Kết thúc
“Cảm ơn Vương đạo, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong đến lúc bộ phim này chính thức công chiếu. Xin mọi người bên dưới hãy cho một tràng pháo tay để mời các vị diễn viên chính lên sân khấu!”
Tiếng vỗ tay như thuỷ triều qua đi, ánh đèn chiếu thẳng vào chính giữa sân khấu, mấy người Lý Tẫn Sơn và Hàn Chu lần lượt xếp hàng theo thứ tự để đón nhận những câu hỏi của giới truyền thông và người hâm mộ một cách thành thạo chuyên nghiệp.
Nhan Tư Trác nắm lấy tay Vương Tấn trong bóng tối, dùng cằm chỉ chỉ Phương Mân trên sân khấu, “Kia là ai vậy?”
Vương Tấn không khỏi dừng lại, dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Nhan Tư Trác, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời, “Nam thứ ba của phim, bên công ty khác nhét vào.”
“Ồ, sao em cảm thấy hắn ta…”
“Hơi giống giống em?” Vương Tấn quyết định rào trước, hơi nghiêng đầu nhướng mày như thể đang đánh giá, “Tẫn Sơn cũng nói vậy, cơ mà anh có thấy giống chút nào đâu.”
Vương Tấn thầm nghĩ, làm người yêu thì cần phải thẳng thắn thành khẩn với nhau, nhưng đôi khi cũng cần vài câu nói dối mang ý tốt. Nếu để Nhan Tư Trác biết anh suýt chút nữa đã “Có quan hệ bất chính” với Phương Mân thì làm sao anh còn sống yên ổn được nữa chứ?
Nhan Tư Trác nhìn lên sân khấu suy ngẫm gì đó, hắn đưa tay khẽ vuốt ve bên trong đùi Vương Tấn, đổi lấy một cái tát vào mu bàn tay. Vương Tấn thấp giọng khiển trách, “Em chơi lưu manh thì cũng phải xem tình huống chứ, không thấy camera đang quay à?”
Vương Tấn là bên đầu tư lớn nhất mang theo người nhà ngồi ở hàng thứ nhất, xung quanh toàn là máy quay lớn nhỏ, dù Vương Tấn đã thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng nhưng cũng cảm thấy không thoải mái, như tội phạm đang bị giám thị từng li từng tí vậy.
Nhan Tư Trác hơi nghiêng sang một bên, vươn đôi chân dài ra, nói một câu dửng dưng như không, “Em cũng chẳng phải ngôi sao lớn, cần gì sợ người khác quay được cơ chứ.”
Mùi giấm trong câu này quá nồng, Vương Tấn biết hắn như này là đang ghen, anh nhìn khuôn mặt ra vẻ nghiêm túc của Nhan Tư Trác, chẳng hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười.
Vương Tấn đổi sang dựa vào thành ghế bên còn lại, chạm nhẹ vào bả vai Nhan Tư Trác, nhịn không được trêu chọc hắn, “Nói thật chứ, ngoại hình này của em không vào giới giải trí thì phí quá. Hay anh đầu tư một bộ phim cho em debut chơi chơi?”
Nhan Tư Trác hơi giận, nếu không phải nơi này không được thì hắn đã đè Vương Tấn ra xử đẹp rồi.
Nhan Tư Trác nghiến răng ghé vào bên tai Vương Tấn nói, “Được nha, anh đầu tư một bộ phim heo cho em, lỡ bỏ tiền ra rồi thì thuận tiện diễn luôn nhân vật chính đi, em bảo đảm diễn như thật, hầu hạ Vương tổng vô cùng thoải mái.”
Vương Tấn cười mắng, “Thôi em cút đi.”
Vương Tấn từ chối tham gia liên hoan sau buổi họp báo, anh nói chuyện một lát với Lý Tẫn Sơn và Vương Cảnh Thu rồi chuẩn bị rời khỏi. Ai ngờ trời không toại lòng người, vừa quay đầu lại đụng trúng ngay Phương Mân.
Nhan Tư Trác lạnh lùng liếc Phương Mân một cái, bước về trước nửa bước theo sát sau lưng Vương Tấn. Hắn như có giác quan thứ sáu mà bài xích người có vài phần giống mình này theo bản năng.
Phương Mân chỉ cười cười, rũ mi mắt tránh ánh mắt sắc lẻm của Nhan Tư Trác, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Vương tổng”.
Cáo già Vương Cảnh Thu vừa nhìn đã biết giữa Nhan Tư Trác và Vương Tấn có gì đó. Ông ta vỗ vỗ sau lưng Vương Tấn, cười đầy hàm ý, “Vương lão đệ thật là diễm phúc không cạn à nha, đây là vị nào vậy?”
Sắc mặt Nhan Tư Trác càng thêm khó coi, chỉ là bận tâm đến mặt mũi Vương Tấn nên không có phát giận, trên mặt hắn đã lạnh đến mức sắp đóng thành băng.
Vương Tấn thấp giọng nói, “Tiểu Trác, lễ phép một chút.” Nhan Tư Trác cứng cổ không lên tiếng, rõ ràng là lười so đo nhưng đừng hòng quản ông đây làm cái gì.
Vương Tấn thở dài bất đắc dĩ, rất tự nhiên lấy xuống kim tuyến dính trên tóc hắn trong buổi họp báo, sau đó nắm tay hắn quơ quơ trước mặt mọi người, hơi cười, “Quên giới thiệu, đây là người yêu của tôi.”
Lời đồn về Vương Tấn nhanh chóng truyền khắp các giới ở Bắc Kinh, ban đầu còn khá là gần với sự thật, về sau càng truyền càng quá đáng.
Có người nói người yêu của Vương Tấn từng làm vịt(1) ở Renaissance, nhỏ hơn anh mười mấy tuổi, đã từng ra tay đánh nhau với người khác vì tranh giành tình nhân; Còn có người nói Nhan Tư Trác là ngôi sao mới chưa debut của Giải Trí Khánh Đạt, được ông chủ coi trọng nên từ gà rừng biến thành phượng hoàng… Tóm lại càng đồn càng kỳ quái.
Cũng may Nhan Tư Trác và Vương Tấn chẳng quan tâm lắm.
Làm người ta đau đầu là không biết thế nào mà những tin tức này truyền đến tai cha mẹ Vương Tấn. Sau khi gián tiếp biết được chuyện Vương Tấn hợp lại với Nhan Tư Trác, Vương Đích không tỏ rõ thái độ trong điện thoại mà chỉ bảo Vương Tấn mang Nhan Tư Trác về gặp mặt một lần.
Hôm đó đến nhà hàng, không ngờ không chỉ có vợ chồng nhà họ Vương, thế mà cha mẹ Nhan Tư Trác cũng đến, người hai nhà ngồi hai bên bàn cơm như tứ đại hộ pháp, cảnh tượng thực sự có hơi lúng túng.
Vương Tấn nhịn không được hỏi. “....Ba, sao mọi người lại ngồi chung vậy?”
Vương Đích dùng ánh mắt xẻo anh một cái, hừ lạnh nói, “Nếu chờ anh chủ động nói với bọn tôi thì chỉ sợ con bọn anh cũng đã lên ba mất rồi!”
Vương Tấn không khỏi đỡ trán, thực sự không trả lời lại được. Dù sao năm đó lúc anh kết hôn vì con cũng là lửa cháy đến nơi mới nói cho người trong nhà.
Bữa cơm này dù ngoài ý muốn nhưng lại giải quyết được khúc mắc nơi đầu quả tim của Vương Tấn. Có thể là vì lớn tuổi rồi, trước kia anh cảm thấy cảm tình là chuyện giữa hai người, không cần thông báo cho bất kỳ ai, giờ lại hy vọng được người nhà chúc phúc mặc dù thái độ của họ thế nào cũng không làm Vương Tấn đổi ý được.
Vương Tấn và Nhan Tư Trác uống chút rượu, trên đường trở về nhịn không được động chạm sờ mó, cùng nhau triền miên trên xe. Tài xế lái thuê không dám nhìn kính chiếu hậu, nghe âm thanh làm người ta đỏ mặt đến mang tai mà vùi đầu dẫm mạnh chân ga, vội vàng tiễn hai vị phật lớn này đi.
Dù sao Nhan Tư Trác cũng là thanh niên trai tráng khoẻ mạnh, dục vọng rất cao, thể lực lại đủ, mỗi lần đến cuối Vương Tấn đều bị làm đứng không vững, Nhan Tư Trác rất vui vẻ đảm nhận trách nhiệm giúp Vương Tấn tắm rửa, tiện thể nhân lúc tắm vừa lừa gạt vừa dụ dỗ lại làm một lần.
Có lần Nhan Tư Trác ngồi trong bồn tắm giúp Vương Tấn chà lưng, phía dưới lại vẫn cứ cắm bên trong anh lưu luyến không chịu rời khỏi. Vương Tấn thực sự không thể nhịn được nữa bèn hỏi có phải hắn mắc chứng nghiện sex không. Nhan Tư Trác cười hì hì hôn Vương Tấn một cái, nói là chỉ nghiện anh thôi.
Thực ra mấy ngày này Nhan Tư Trác cũng không rảnh rỗi, Nhan Thế Anh định sang Mỹ định cư với Olivia, Nhan Tư Trác bị ép tiếp quản công ty sớm, bôn ba khắp mọi nơi trong nước, ngay cả câu lạc bộ cũng không có thời gian rảnh để mà quản lý.
Hôm phim của Lý Tẫn Sơn công chiếu đúng ngay sinh nhật của Nhan Tư Trác, Vương Tấn đã sớm hỏi lấy bản gốc phim để ở nhà hưởng thụ thế giới hai người với Nhan Tư Trác.
Màn cửa trong phòng khách kéo kín, không bật đèn, chỉ có màn chiếu toả ánh sáng màu lam mờ mờ.
Vương Tấn dựa lên người Nhan Tư Trác bốc khoai tây chiên bỏ vào miệng, nhìn Lý Tẫn Sơn và Hàn Chu nắm tay nhau thả thính đầy mờ ám, bỗng dưng hỏi một câu, “Em thấy Lý Tẫn Sơn với Hàn Chu xứng đôi không?”
Nhan Tư Trác đang nhanh chóng trả lời wechat của ai đó, nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn màn hình, “Cũng được, chỉ là Lý Tẫn Sơn hơi già.”
“Anh với Lý Tẫn Sơn cũng xêm xêm nhau, em nói cậu ta già, chẳng lẽ đang chửi xéo anh đấy à?”
Nhan Tư Trác ôm Vương Tấn, thuận miệng nói, “Sao mà hắn ta so được với anh chứ.” Lời nói thì đứng đắn, tay lại không thành thật mà chui vào trong quần Vương Tấn, hắn nhéo mông anh một cái, cười xấu xa nói, “Em sờ thử nè, còn non mềm quá chừng.”
Vương Tấn đạp một cước đá bay, thẹn quá hoá giận cầm gối đầu nện thẳng vào mặt hắn. Nhan Tư Trác cười ngửa tới ngửa lui, liên tục xin tha, Vương Tấn cảm thấy còn chưa đủ nhéo hắn một cái, “Thằng nhóc thối, đi lấy bánh kem!”
Bộ phim đã phát đến bài hát cuối phim, nhịp điệu tràn đầy hơi thở mùa hè, làm người ta bất giác nhớ đến đá lạnh, dưa hấu, dòng sông và bóng cây.
Nhan Tư Trác ngồi xếp bằng trước bàn trà cắm nến xong để Vương Tấn thắp sáng từng cây. Một màn này làm Vương Tấn cảm thấy hơi buồn cười, mặc dù trước kia cũng có làm sinh nhật cho Tiểu Nam và An An, nhưng làm sinh nhật cho “anh bạn to xác” như này vẫn là lần đầu.
Vương Tấn vỗ đầu Nhan Tư Trác, cười trêu chọc, “Anh bạn nhỏ, ước đi nào.”
“Điều ước thứ nhất của em là—”
“Ước thầm trong lòng, nói ra mất linh.”
“Nhưng em muốn nói cho anh nghe mà.”
Vương Tấn bất đắc dĩ đành thoả hiệp, “Rồi rồi, sinh nhật em, nghe em hết.”
“Hừm.. Điều ước đầu tiên của em là, hy vọng tất cả người thân và bạn bè thân thiết đều khoẻ mạnh hạnh phúc.”
“Điều ước thứ hai là, hy vọng năm sau có thể tham gia AMA (Giải thi đấu tổng hợp của xe máy)(2),đoạt giải quán quân thì càng tốt.”
Vương Tấn cười nhéo nhéo sau gáy hắn, “Điều ước thứ ba thì sao?”
Nhan Tư Trác nhìn Vương Tấn, qua hồi lâu mới chậm rãi nói, “Điều ước thứ ba của em là, em hy vọng có thể chỉ sống lâu hơn anh một ngày.”
Vương Tấn nhíu mày ngắt lời, “Không cho phép em nói bậy.”
Nhan Tư Trác trẻ hơn anh nhiều như vậy, nếu chỉ sống lâu hơn anh một ngày thì chẳng phải là “Qua đời ở tuổi còn xanh” sao.
Nhan Tư Trác nắm tay Vương Tấn, ý bảo anh nghe mình nói hết, “Em thật sự đã nghĩ thử rồi, chết không đáng sợ, đáng sợ là chỉ có một người ở lại, em không muốn để anh phải chịu khổ từng giây từng phút một. Nhưng em cũng không kiên cường đến vậy, không có anh làm sao mà em sống nổi? Cho nên chỉ cần một ngày, một ngày là được rồi.”
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, tuổi tác là ranh giới mà bọn họ không tài nào vượt qua được, Vương Tấn sợ đến lúc Nhan Tư Trác hãy còn ở tuổi hồi xuân, bản thân mình lại đã già yếu mất rồi, mà Nhan Tư Trác sợ hãi trước cả anh rồi, nói ngốc như vậy, nhưng cũng thật lòng đến vậy.
Xoang mũi Vương Tấn hơi cay, “Nhóc ngốc, còn dám nói lung tung nữa là anh đánh em đó…”
Nhan Tư Trác nắm chặt tay Vương Tấn, đặt xuống một chiếc hôn như một tín đồ thành kính, hắn nhìn thẳng vào mắt anh nói nghiêm túc, “Vương Tấn, sẽ không có ai yêu anh hơn em, anh là ánh sáng mùa xuân mãi mãi không bao giờ tàn phai của em.”
Không biết hắn lấy đâu ra một hộp nhẫn rồi giơ lên trước mặt Vương Tấn, dùng ánh mắt vững vàng không bao giờ thay đổi nhìn vào mắt anh, “Anh có đồng ý gả cho em không?”
Vương Tấn nhìn chiếc nhẫn kia, dùng ngón cái mơn trớn bề mặt sáng bóng bên trên mà cảm thấy đủ loại mùi vị trộn lẫn trong lòng. Giữa bọn họ là khoảng cách của thời gian, khoảng cách của dượng và cháu, còn cả những bài học thấm đẫm máu tươi, bọn họ giẫm lên con đường đầy chông gai trèo đèo lội suối, cuối cùng trải qua bao gian khổ mới đến được ngày hôm nay, bất hạnh làm sao, lại may mắn cỡ nào.
Vương Tấn hít sâu một hơi, trả lời vô cùng trịnh trọng, “Anh đồng ý.”
Nụ cười trên mặt Nhan Tư Trác nở rộ trong chớp mắt, hắn hưng phấn đến độ nhảy lên một cái, ôm lấy Vương Tấn kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, “Anh đồng ý rồi, anh là của em… Anh mãi mãi là của em!”
“Còn một chuyện, là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em.” Vương Tấn vuốt ve sau lưng Nhan Tư Trác, cố nuốt xuống sự nghẹn ngào trong cổ họng, anh nắm tay hắn đặt lên bụng mình, “Tiểu Trác, bé cưng của chúng ta quay về rồi.”
__________END__________
*Chú thích:
Vịt: Tiếng lóng của Money Boy.
AMA: Mình không biết giải này giải gì nên chỉ dịch theo giải thích của tác giả thôi nha.
______________________
Lời editor: END RỒIIIIIIIII, cuối cùng cũng có một bộ end rồi TT~TT tui biết là tui edit chậm quá làm mọi người mất kiên nhẫn, cảm ơn mọi người đã theo tui đến tận bây giờ, cảm ơn mọi người rất rất nhiều:’3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.