Chương trước
Chương sau
[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Cách Cách
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
____________________________
Chương 32:
Người gửi chuyển phát ở khu dân cư Hâm Hải, Nhan Tư Trác tìm đến tận nhà vào mấy ngày hắn chiến tranh lạnh với Vương Tấn.
Đô thị cũ Bắc Kinh có rất nhiều khu dân cư như vậy, vị trí thì ở ngay tại vòng xoay số 2, thời gian lại như bị ngưng đọng ở thập niên 80, 90, sơn tường rơi rớt, nhà cửa xập xệ, thật như đang cười nhạo cái giá nhà bảy tám vạn kia. Hành lang không có điểm cuối tối đen như mực, bên ngoài mỗi căn hộ đều có thêm một hàng rào sắt, nhìn cứ như nhà giam kéo dài vào bóng tối xa xăm, thang máy ngắc ngoải giật lên giật xuống, khi hoạt động phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai, tựa như giây kế tiếp sẽ lập tức đứt lìa tại chỗ.
Nhan Tư Trác nhìn về phía biển số nhà bạc màu xác nhận lại lần nữa, sau đó mới gõ vào hàng rào sắt của cửa nhà sát phía tây nhất.
Ước chừng tầm một hai phút trôi qua, Nhan Tư Trác vừa muốn gõ lại, bên trong đột nhiên mở cửa ra, một chậu nước chẳng hề báo trước tạt thẳng ra ngoài, Nhan Tư Trác lắc người né tránh, vẫn bị ướt tay áo, tiếp sau đó là một tràng tiếng chửi mắng đổ ập xuống, “Đã bảo là không di dời, không di dời! Đừng có mà tới gõ cửa nhà bà đây nữa! Cái nhà rách này còn lên giá được nhé, thứ chó má ở đâu đến mà đòi lừa bà nội mày hả---”
Có lẽ là thấy rõ người đến, tiếng chửi mắng chói tai ngừng lại, người phụ nữ bên trong vẫn đang cầm thau nhựa còn nhỏ nước, rướn cổ ra nhìn ngoài cửa, cách một hàng rào sắt, tựa như một con gà tre gầy còm bị nhốt trong lồng.
Trong phòng bốc mùi như trứng gà thối rữa, Nhan Tư Trác nhíu mày theo bản năng, hắn tốn mất mấy giây mới mơ hồ nhận ra được chút dấu vết khi xưa trên gương mặt người phụ nữ gầy như da bọc xương này, hỏi dò, “Dì Tần?”
Người phụ nữ giật mình một cái rõ ràng, sợ sệt rụt cổ lại, dường như bị một tiếng xưng hô này chọc trúng huyệt đạo nào đó, sự ngang ngược ban nãy đột nhiên biến mất chẳng còn chút tăm hơi. Bà ta cảnh giác trừng to đôi mắt vẩn đục, nắm chặt tay nắm cửa chuẩn bị đuổi khách bất cứ lúc nào, ngập ngừng nửa ngày vẫn chẳng thể thốt lên một câu hoàn chỉnh, “Tôi không phải… Cậu, cậu….”
“Nhan Tư Trác.” Nhan Tư Trác tiến lên nửa bước, không gây áp lực, “Dì Tần, tôi là Tiểu Trác.”
Ánh mắt Tần Phương chỉ trong nháy mắt chuyển từ mê mang sang kinh sợ, cơ thể bà ta rùng mình một cái, sau đó ngơ ngác hốt hoảng đóng cửa lại, bị Nhan Tư Trác dùng một tay ngăn lại dễ dàng, “Ba tôi đã nhận được ‘Quà’ mà dì gửi, tôi đến đây cảm ơn dì thay cho ông ấy. Nhiều năm rồi không gặp, không mời tôi vào ngồi một chút sao?”
Tần Phương cắn môi, có vẻ rối rắm một hồi, hỏi giọng căng thẳng, “Làm thế nào mà cậu tìm được đến đây?”
Hàng rào sắt bên cạnh kêu “Két” một tiếng, một người đàn ông mặc quần đùi áo ba lỗ đi ra, trong tay xách túi rác, nhìn vài cái sang bên này ngờ vực, sau đó cuống cuồng biến mất ở ngã rẽ. Loại chung cư kiểu cũ như thế này có rất nhiều hộ gia đình, tính lưu động cao, có người lạ cũng chẳng có gì kỳ quái, nhưng Nhan Tư Trác đứng giữa loại hoàn cảnh thế này, hiển nhiên là “Áo mũ chỉnh tề” quá mức.
Nhan Tư Trác lắc lắc hàng rào sắt, ổ khóa cũ kỹ không chịu nổi mà phát ra tiếng kẽo kẹt, hắn cúi đầu nhìn Tần Phương, giọng rất nhẹ, nhưng lộ ra sự kiên định cưỡng ép, “Vào trong rồi nói.”
Bước đầu tiên khi vào nhà, Nhan Tư Trác đã hơi hối hận rồi.
Nơi này bẩn đến mức chẳng hề giống chỗ ở của một Omega nữ, ngược lại như hang ổ của đám người nghiện hút tụ tập bài bạc. Hắn đặt ly nước Tần Phương bưng đến để bên cạnh, không có ý định ngồi xuống, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, quay đầu nhìn về hướng người phụ nữ đang mất tự nhiên kia, “Dì Tần, dì thay đổi nhiều quá, mấy năm nay dì ở chỗ như thế này sao?” Hắn nhướng một bên mày, khẽ cười, “Nếu không phải chỗ này của dì bị tôi khi còn bé đập ra một vết sẹo, tôi cũng sắp không nhận ra dì rồi.”
Tần Phương là cô vợ Triệu Vỹ Quang phí rất nhiều sức lực mới cưới được, năm đó thích đến mức muốn chết muốn sống, ấn tượng của Nhan Tư Trác đối với bà ta vẫn còn dừng lại ở “Nữ sinh viên đại học” áo trắng váy hoa, mà nay chỉ còn loáng thoáng vài đường nét trên mặt. Khi đó bà ta mang thai, Triệu Vĩ Quang vào tù lập tức bị Nhan Thế Anh nắm thóp trong tay, trạng thái tinh thần rất kém, không bao lâu đã sinh non. Một Omega nữ chỉ nghe tiếng súng nổ đã bị dọa đến run rẩy, Nhan Thế Anh căn bản chẳng để vào mắt, chờ Triệu Vĩ Quang đã ngồi tù được mấy năm, chắc chắn không thể làm được trò trống gì nữa, liền thả bà ta ra.
Tần Phương vô ý thức rúc vào chân tường, cố gắng kéo ra khoảng cách trong căn phòng chỉ lớn bằng bàn tay, rũ đầu, ánh mắt đôi khi liếc nhìn Nhan Tư Trác, lại vội vàng tránh né, “Đồ vật là do tôi gửi, tôi.... Làm thế nào mà cậu biết….”
“Tôi điều tra camera của công ty chuyển phát nhanh, băng ghi hình một tuần trước và sau khi bưu kiện được gửi đi không có vấn đề gì cả, thẻ căn cước đều phải quẹt thẻ mới nhập số liệu, tin tức giả gạt được người, không lừa được hệ thống. Cho nên tôi vẫn nghĩ mãi, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào.” Nhan Tư Trác dùng mũi giày đá đá hộp giấy trong thùng rác cạnh ghế sô pha, phía trên in logo rất lớn: Chuyển Phát Nhanh Hành Phong.
Hai tay Tần Phương chà xát dây thun quần, như thể có thù với nó vậy, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Nhan Tư Trác lẳng lặng nhìn Tần Phương, lộ ra nụ cười đắc ý, “Toàn bộ những thứ khác đều bình thường cả, như vậy vấn đề chỉ có thể ở nhân viên chuyển phát nhanh. Dì Tần, trước kia sống sung sướng quen rồi, làm loại công việc nặng nhọc này có chịu nổi không?”
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào!” Tần Phương chợt nâng đôi mắt oán độc lên, như thể lấy được dũng khí cực lớn, bả vai gầy đến chỉ còn da bọc xương đột nhiên thẳng thắn, “ Lão Triệu thay Nhan Thế Anh gánh tội lớn đến thế, bị nhốt trong đó mười năm, mười năm! Các người còn muốn hại bọn tôi thế nào nữa! Phải ép bọn tôi chết mới cam lòng có đúng không!”
Nhan Tư Trác lắc đầu một cái, “Hẳn là tôi hỏi dì mới đúng, dì gửi đoạn thu âm kia, là muốn làm gì?”
Tần Phương như bỗng dưng bị người ta bóp cổ, cố gắng mở miệng, lại bị nghẹn trong họng.
“Tôi tính ngày thử, chú Triệu sắp ra tù, ba tôi đã sắp xếp xong rồi, sẽ mở tiệc ‘chiêu đãi’ chú Triệu.” Nhan Tư Trác cực kỳ thản nhiên nói, “Chắc là mấy người biết, đoạn ghi âm kia cũng chẳng có tác dụng gì mang tính quyết định, nhưng phải thừa nhận là, nếu mấy người giao nó cho cảnh sát hoặc truyền thông, sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho ba tôi. Các người chọn lúc này để lấy đoạn ghi âm ra, là muốn trao đổi điều kiện?”
Hai tay Tần Phương bất an xoắn lại với nhau, nói lí nhí như đang tự lẩm bẩm với bản thân mình, “Lão Triệu nói, Nhan Thế Anh chẳng phải thứ đàng hoàng gì, chờ ông ấy mà ra tù thì không biết sẽ làm cái gì. Bọn tôi chẳng còn gì, sao phải sợ mấy người chứ, chỉ cần mấy người dám ra tay, bọn tôi chắc chắn sẽ làm các người mất cả chì lẫn chài…”
Vẻ mặt Nhan Tư Trác không kiên nhẫn, “Nếu mấy người muốn mất cả chì lẫn chài, vậy đã không gửi đoạn ghi âm đi rồi. Tốt nhất các người nên thừa dịp những thứ trong tay còn có giá trị nói thẳng điều kiện ra đi, nếu có thể bồi thường tôi sẽ cân nhắc.”
Tần Phương cuối cùng tốn sức nuốt một ngụm nước miếng, giọng run rẩy nói, “Đưa tôi và lão Triệu ra nước ngoài, bảo đảm an toàn cho bọn tôi.”
Nhan Tư Trác gần như chẳng hề do dự, “Được, chỉ thế thôi à?”
Tần Phương kêu lớn, “Cậu đừng hòng lừa tôi! Nhan Thế Anh sẽ không bỏ qua cho bọn tôi dễ dàng như thế!”
Nhan Tư Trác trầm mặc một hồi, ngoáy mũi khinh bỉ, “Dì Tần, không biết dì có hiểu không, cam kết của tôi chỉ đại biểu cho bản thân tôi, tôi không quản được ba tôi, mà ông ấy cũng chẳng quản được tôi.”
Tần Phương hơi ngẩn ra hỏi, “Ý, ý cậu là gì?”
“Tức là, ba tôi có bỏ qua cho mấy người không thì tôi không biết, nhưng dựa theo phong cách trước kia của ông ấy, tôi là đường sống duy nhất của các người.”
Tần Phương đứng đờ tại chỗ, như một cái máy tính bị quá tải chết máy, qua hồi lâu vẫn chẳng có phản ứng.
Nhan Tư Trác thản nhiên nhìn bà ta một cái, trước khi rời đi bỏ lại một chuỗi số, “Nghĩ kỹ rồi thì gọi số điện thoại này -- đưa cho tôi bản ghi âm chính, tôi đưa các người ra nước ngoài an toàn.”

Nhan Tư Trác ra khỏi nhà Tần Phương, ngồi vào trong xe, lòng mệt mỏi chẳng muốn làm gì.
Hắn nằm một lúc trên vô lăng, xoa hai bên huyệt Thái Dương thật mạnh, cầm điện thoại gọi cho Vương Tấn, phát hiện đầu bên kia đang trong trạng thái tắt máy. Hắn mở Wechat ra, gửi tin nhắn cho Vương Tấn: Em bận việc xong rồi, bây giờ về nhà. Buổi tối muốn ăn gì? Em mua đồ ăn về cho, hoặc là đón anh ra ngoài ăn.
Ngồi yên hồi lâu, điện thoại di động vang lên một tiếng “Ting”, tim Nhan Tư Trác run lên một cái, hắn nhanh như chớp mở màn hình lên, nhưng chỉ là tin nhắn rác rao bán xe motor second hand. Nhan Tư Trác lấy lại tinh thần, khẽ “Xì” một tiếng, như cười nhạo mình chuyện bé xé ra to.
Hoàng hôn mây trôi lơ lửng, nắng chiều ngả về phía tây, máy bay chở hành khách vừa cất cánh kéo một cái đuôi dài trên bầu trời vùng ngoại ô. Nhan Tư Trác khởi động xe, đạp chân ga, lái về một hướng khác của thành phố.
_____________________________
Lời editor: 1s trước thảm họa =)))))) làm lễ gia nhập CLB hội bị vợ bỏ cho thằng choá con họ Nhan thôi mọi người ơi =)))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.