Editior: Kinh Hồng Nhất Kiến 
Beta: Cách Cách 
_______________________ 
Nhan Tư Trác vừa đi đến cửa phòng bệnh, chợt nghe được tiếng cười của phụ nữ phát ra từ bên trong. 
“Hahaha, tiểu Vương tổng, ngài đừng chọc cười tôi thế chứ. Ngài đi du lịch bên Pháp xong phơi nắng kiểu gì mà đen vậy, y chang người Châu Phi luôn.” 
“Đừng có nói bậy, coi chừng tôi kiện cô tội phỉ báng giờ.” 
Bí thư Tiểu Triệu của Vương Tấn đã đến, đang ngồi ở vị trí của hộ công cười đến run hết cả người, một chàng trai trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đứng bên cạnh, khuôn mặt có bảy, tám phần giống Vương Tấn, chỉ thiếu chút khí chất trầm ổn do năm tháng mài dũa. Cậu ta ngẩng đầu nhìn bác sĩ đang bước vào, nhe răng cười, “Là bác sĩ đúng không?” 
Tầm mắt của cậu chuyển sang Nhan Tư Trác, giật mình rõ ràng. 
Quan Triều mặc áo blouse trắng, bộ dáng nhã nhặn, bỏ đi vẻ mặt nhiều chuyện tò mò như kẻ trộm, vững vững vàng vàng đứng đó, thật là ví dụ sinh động cho bốn chữ “Mặt người dạ thú”. 
Quan Triều gật đầu với Vương Tấn một cái, “Vương tổng, vị này là?” 
Giới quyền quý ở Bắc Kinh cũng chẳng lớn bao nhiêu, chẳng việc gì phải giả vờ không quen, gọi một câu “Vương tổng”, thân thiết và dễ nghe hơn “Vương tiên sinh” rất nhiều. 
Vương Tấn xoa xoa mắt, “Em trai của tôi, Vương Tự.” 
Vương Tấn nằm trên giường bệnh, mặc đồ của bệnh nhân rộng thùng thình, bờ môi hơi tái nhợt, ngay cả như vậy, cả người vẫn tản ra khí thế làm người khác không thể bỏ qua. Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vuong/267398/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.