Thời gian như nước chảy mấy trôi, chẳng mấy chốc đã đến tháng năm.
Trời cao xanh như biển, ánh sáng ôn hoà khiến người ta cảm thấy thoảimái. Hoa hoa cỏ cỏ thi nhau nở rộ, sắc màu dập dờn, tràn ngập hương thơm thanh u khiến tâm tình người ta sảng khoái.
Ngã tư đường kinh thành Nam Diệu vẫn phồn hoa đô hội như vậy, nhưng Nhàn Vương phủ không có Nhàn Vương lại mang vài phần trong trẻo lại lạnhlùng. Vương phi Từ Khiết Nhi mỗi ngày đều ngồi ngẩn người trong hoaviên, lão Vương phi cũng cả ngày ngồi trong Phật đường gõ mõ niệm kinh.Chủ tử không có sinh khí, bọn hạ nhân cũng chẳng có tâm trạng gì hết, cả toà Vương phủ tựa như nhà hoang.
“Vương phi, Vương phi!”
Đột nhiên, thanh âm quản gia truyền đến, đánh vỡ sự yên tĩnh của trạch viện.
Từ Khiết Nhi quay lại nhìn quản gia, trên mặt hắn tựa hồ thật cao hứng,mày liễu mê hoặc giơ lên, ôn nhu hỏi: “Quản gia, đã xảy ra việc gì?”
“Hồi... hồi Vương phi, vừa rồi hạ nhân trong phủ ở đầu tường thấy đượcbọn Xuân Vũ, Hạ Hà.” Lão quản gia thở hồng hộc, lắp bắp đáp.
“Cái gì?” Từ Khiết Nhi phút chốc đứng bật dậy, hé ra khuôn mặt thanh túbiểu tình kích động. “Ý là, Vương gia đã hồi phủ sao?” Rời đi đã lâu,cũng nên trở lại rồi.
“Chuyện này...” Quản gia lắc đâu: “Bốn người Xuân Vũ theo một vị công tử tuấn mỹ đi tới hoàng cung rồi ạ.”
“Không thấy Vương gia ư?” Từ Khiết Nhi chưa từ bỏ ý định, hỏi.
Quản gia lắc đầu. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vuong-kieu-ngao/3171744/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.