“Anh Ngụy?”
“Anh Ngụy!”
Anh ta say đến mức vừa nói muốn ngủ là ngủ ngay, bây giờ nằm trên sô pha ngáy như sấm, bí mật này tôi cũng không hỏi ra được lại phải cõng anh về ký túc xá, chuyện này hầu như lần nào cũng xảy ra,tửu lượng anh ta kém mà cứ thích uống rượu.
Lúc cõng Ngụy Đằng Phi về về phòng ký túc xá, tôi ngồi trong bóng tối ngẫm nghĩ, lời Ngụy Đằng Phi nói có thật không? Một số nội dung tương tự như những gì thợ săn ma đã nói, và nó có lẽ có chút khác thường, nhưng anh ta chắc chắn đang giấu giếm gì đó.
Chắc chắn là có ma, và có thể có nhiều hơn một!
Ngày hôm sau thức dậy, tôi gọi điện cho thợ săn ma và yêu cầu anh ta trả lại chứng minh thư, sau đó tôi đã hẹn Lộ Tuyết đi ăn tối, tuy rằng thiếu tiền nhưng vì lần đầu gặp mặt nên tôi vẫn chọn đến một nhà hàng cao cấp hơn.
Sau khi lấy chứng minh thư, tôi bắt taxi đến nhà hàng Bến Thượng Hải, nhà hàng ở thành phố này khá đắt đỏ, giá trung bình một người là hai trăm tệ, bữa ăn của chúng tôi ít nhất cũng phải năm trăm tệ, mặc dù hơi đau ví, nhưng khi tôi nghĩ đến giọng nói và nụ cười của Lộ Tuyết, tôi cảm thấy hạnh phúc trong lòng, thầm nghĩ rằng một kẻ nghèo như tôi vẫn có thể nói chuyện với bạch phú mỹ thế này y như một giấc mơ vậy.
Sau khi đặt xong bàn, tôi gọi điện thoại cho Lộ Tuyết, cười hỏi: “Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-soat-ve-chuyen-xe-so-44/3489366/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.