Không ai trả lời tôi cả, và khi tôi ra ngoài, chỉ có xe buýt đậu đầy trong bến xe im lặng.
Với sự giúp đỡ của thợ săn ma, tôi không còn hoảng sợ nữa, dù bây giờ anh ta nói cái gì tôi cũng không sợ.
Khi chiếc xe bắt đầu chạy lại, tôi theo bản năng giữ khoảng cách với tài xế, nhưng biểu hiện như vậy thì quá trực tiếp, nên tôi ngồi sau lưng ông ấy và trò chuyện bâng quơ.
Chú ấy cho rằng tôi muốn từ chức nên dọc đường nói chuyện không dứt, nhưng điều đó thực sự khiến tôi khó chịu, tôi không biết đàn ông có kỳ mãn kinh không, nhưng nếu có thì chắc chỉ có mình chú ấy thôi.
Khi đến nhà ga núi Bát Long, tôi thậm chí còn không vào ký túc xá của nhân viên, tôi chỉ đứng ngoài trời hút thuốc, nếu tôi ngồi trong phòng, chú ấy luôn muốn giáo dục tôi như một người từng trải, nhưng vấn đề là chú ấy không đi đúng hướng, tất cả chỉ là những điều vô nghĩa được lặp đi lặp lại.
Hút thuốc xong, tôi trở lại xe, ngồi vào ghế soát vé, thầm nghĩ có sự giúp đỡ của thợ săn ma, tôi vẫn có thể giữ được công việc này, mỗi ngày chỉ cần trực một chuyến, lương sáu ngàn tệ, tôi có thể tìm đâu ra một công việc tốt như vậy nữa chứ, yên tâm làm việc thì chắc không có chuyện gì đâu.
Nhưng khi nghĩ đến cô gái ngồi trên ghế của mình hôm đó, tôi lại thấy ớn lạnh cả người, bởi vì xe buýt đến bến cuối nên đèn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-soat-ve-chuyen-xe-so-44/3489364/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.