Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trời đã tối lúc nào không biết, tôi ngồi một mình trong phòng tối, không bật đèn, châm một điếu thuốc và suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, tôi quyết định tối nay sẽ trực nốt chuyến xe cuối cùng này, dù người đó là ai, thì đặt chứng minh thư, đôi giày thêu, nhẫn vàng và sợi dây chuyền lên xe buýt xong, khi xe buýt trở lại, tôi sẽ rời đi và nghỉ việc.
Vào buổi tối, Ngụy Đằng Phi ngạc nhiên khi tôi không nghỉ mà tiếp tục làm việc, anh ta đưa cho tôi một điếu thuốc và không ngừng khen ngợi tôi, nhưng tôi phớt lờ anh ta và trực tiếp lên xe buýt.
Hôm nay là thứ sáu, nhưng hành khách lại ít đến lạ lùng, tôi ngồi bên cạnh tài xế không nói một lời, nhìn chú ấy mấy lần, tôi luôn cảm thấy khuôn mặt đen sạm của người đàn ông này hình như phủ đầy những vết lốm đốm xuất hiện trên những xác chết.
Có lẽ chú ấy nhận thấy tâm tình của tôi không ổn, ông vừa xoay vô lăng vừa hỏi: “Sao vậy? Gặp chuyện không vui?”
Tôi lắc đầu nói: “Không sao.”
Tài xế cười nói: “Tên nhóc nhà cậu cố gắng lên, bây giờ tìm đâu ra công việc lương cao như vậy chứ? Một tháng sáu ngàn tệ, bao ăn ở, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe buýt, ban ngày có thể hẹn hò, cũng có thể chơi game tùy thích, cậu không thể tìm thấy một nơi nào khác có đãi ngộ tốt như vậy đâu.”
Trên mặt tôi không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-soat-ve-chuyen-xe-so-44/3489362/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.