*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phương Phức Nùng cúi người bấm số nội bộ của Amy, nói với cô: “Gửi mail gọi hết toàn bộ trưởng phòng và quản lý tới, kêu bọn họ có mặt ở phòng họp trong hai mươi phút nữa, chuẩn bị luôn máy chiếu để họp.” Hắn đảo mắt nhìn về phía Triệu Hồng Lỗi, cười cười, “Chi bằng trưởng phòng Triệu đi trước chuẩn bị chút đi, hai mươi phút nữa chúng ta gặp ở phòng họp.” Đợi đến khi Triệu Hồng Lỗi tức giận rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, Chiến Dật Phi mới ngờ vực hỏi: “Hai mươi phút? Chẳng đủ để làm powerpoint nữa.” Y tốt bụng nhắc nhở đối phương, “Tôi khuyên anh nên chuẩn bị đầy đủ chút, mấy người giảo hoạt ở phòng Sales sẽ không dễ dàng để yên cho anh đâu.” “Powerpoint do Viên Viên làm theo ý của tôi, cô nhóc ấy học tập rất tốt, không phải sửa nhiều. Hai mươi phút này là tôi chuẩn bị cho Triệu Hồng Lỗi.” Phương Phức Nùng đặt mông lên chiếc bàn gỗ lim của ông chủ, cúi người ghé sát lại gần Chiến Dật Phi, “Phật viết rằng: Phật quả viên mãn sinh ra từ tấm lòng vì người khác. Phòng Sales là một lũ ngu, coi như tôi bố thí thời gian cho bọn họ.” “Anh đã chuẩn bị xong từ trước rồi?” Chiến Dật Phi nheo mắt lại, vẻ mặt lộ ra sự nghi ngờ, “Tại sao hôm nay mới nói với tôi?” “Làm công ăn lương thì phải tránh vượt quyền, chỉ có thể chờ khi nào lãnh đạo cần thì tôi mới toàn tâm toàn ý phục vụ lãnh đạo được chứ.” Tuy nói vậy nhưng thực ra là sợ đối phương đa nghi, nhận ra rằng hắn muốn ôm quyền lớn. Phương Phức Nùng cảm thấy bản thân đã hiểu rõ tính ông chủ, Chiến Dật Phi đa nghi, hắn phải lạt mềm buộc chặt, biểu hiện bất cần thì mới có thể húp trọn cơ hội này mà không ai để ý. Chiến Dật Phi hừ lạnh, không đùa giỡn nữa: “Anh cũng đừng có tự tin quá, đám phòng Sales kia cũng chẳng phải đèn cạn dầu, nếu bọn họ gây khó dễ cho anh trong buổi họp thì cũng đừng trông cậy vào tôi sẽ giải vây cho anh.” “Không cần cậu phải giải vây cho tôi. Cậu cứ ngồi mát ăn bát vàng đi, mở mắt ra mà nhìn tôi chém giết chiến trường bảo vệ Hà Sơn…” Phương Phức Nùng hướng mặt Chiến Dật Phi về phía mình, nhếch môi nhướn tới gần môi đối phương, nhẹ nhàng nói bằng giọng mũi như khi hát hí, “Cờ quạt hướng về loạn tặc mất hồn mất vía, một ngày ba lần báo tin thắng trận…” Mộc Quế Anh trong vở kịch vốn mang giọng hát lảnh lót sáng sủa, lúc này nghe Phương Phức Nùng hát kiểu nửa thật nửa giả thế này chẳng khác nào tán tỉnh tà lưa. Chiến Dật Phi còn chưa kịp đẩy ra thì đôi môi y đã bị đối phương chặn lại. Phương Phức Nùng ngồi trên bàn ông chủ, Chiến Dật Phi ngồi trên ghế ông chủ, vốn chính là thế bất lợi. Lần này bị đối phương áp chế rồi nâng mặt lên hôn, y hoàn toàn không có bất cứ cách phản kháng nào. Mà nếu đã chống đối không được vậy thì thà ngẩng đầu nghênh đón không trốn tránh. Một tay Chiến Dật Phi ôm lấy cổ Phương Phức Nùng, kéo mặt hắn lại gần mình hơn, tay kia thì túm lấy cà vạt của hắn, còn quấn một vòng lên cổ tay. Cả hai động tác đều có ý giữ chặt, như thể sợ người đàn ông này đổi ý không hôn mình nữa. Được đáp lại nhiệt tình như vậy, Phương Phức Nùng cũng thấy lòng nhộn nhạo theo, vốn chỉ là bốn cánh môi chạm nhau, hôn khẽ khàng đã trở thành đá lưỡi. Đầu lưỡi xoắn lấy đầu lưỡi không buông, trong miệng ngập tràn nước miếng dính dớp lại ngọt ngào, không phân được rõ đâu là anh đâu là tôi. Phương Phức Nùng đổi trận địa trước, hắn vươn tay tháo ba chiếc cúc áo dưới cổ Chiến Dật Phi, vạch ngược ra để lộ xương quai xanh rõ nét và bờ vai xinh đẹp. Hắn cúi đầu hôn lên tai và cổ y, dừng lại vài giây hít ngửi nơi hõm cổ, để lại dấu răng và dấu hôn đỏ chín, sau đó mới dời qua chỗ khác. Chiến Dật Phi biết người này định làm gì, nhưng y lại mặc cho đối phương làm ẩu. Mỗi lần hắn mút sâu vào, y lại thấy thoải mái không thôi, huống hồ nụ hôn khi nãy vừa sâu vừa chuẩn, giờ đây mặt y đã đỏ bừng, buộc phải hé môi hổn hển. Ba bốn dấu hôn đỏ thẫm lưu lại nơi cổ và vai, Phương Phức Nùng cũng ngừng lại, vùi mặt vào trong cổ Chiến Dật Phi. Hai người thở dốc, cọ xát phần cổ của nhau một chốc. Chiến Dật Phi bỗng mở miệng, kêu là sáng nay lái xe đã xin phép ra nước ngoài đi tảo mộ, ngày mai bảo Phương Phức Nùng lái chiếc Benz kia tới đón mình. Điểm đến cũng là nghĩa trang. “Nhớ mua một bó hoa, đừng mua hoa cúc, mua bách hợp hoặc hoa hồng trắng. Hẳn là phụ nữ sẽ thích những loài hoa như thế hơn…” Phương Phức Nùng nhớ, mẹ của người này là kẻ thứ ba, dùng dằng mãi không leo được từ thiếp lên làm vợ, sau lại tự tử. Hai mươi phút sau, phòng họp đã chật kín người. Vì để giấu đi vết hôn trên cổ, Chiến Dật Phi phải dựng cổ áo khoác lên, ngồi ở vị trí đối diện bảng điện tử màu trắng. Y lẳng lặng nhìn quanh, Triệu Hồng Lỗi ngồi bên tay trái mình, bên cạnh gã lần lượt là ba quản lý gồm quản lý khách hàng lớn, quản lý các cửa hàng mỹ phẩm và quản lý phòng thương mại điện tử. File powerpoint đã được chỉnh sửa ngắn gọn xinh đẹp, Chiến Viên Viên ngồi cạnh anh trai nhìn về phía Chiến Dật Phi với ánh mắt tranh công, bỗng thấy y nhíu mày, cô đành ngồi nghiêm chỉnh lại, nom vừa căng thẳng lại vừa trang trọng. Cũng chẳng biết là lo chuyện không định vị được thương hiệu Miya hay là lo Phương Phức Nùng sẽ không thể bước xuống đài được trước sự công kích từ đám người. Chính y cũng không biết. Người đàn ông này có dáng vẻ đường đường chính chính, phong độ phóng khoáng, trên gương mặt lại là sự chuyên tâm chưa bao giờ xuất hiện, bộ dạng khi phát biểu ngập tràn quyến rũ. Chiến Dật Phi nhìn không dời mắt, lắng nghe hết sức cẩn thận, quân nhân đào ngũ Chiến Viên Viên nghiêng đầu về phía anh trai, thầm thì: “Anh Phức Nùng đẹp trai quá đi, anh nói xem có phải…” “Lúc họp đừng có lảm nhảm!” Mắt phượng liếc qua, Chiến Dật Phi đè giọng mắng em gái. Chiến Viên Viên im bặt, lại ngồi thẳng lưng, tiếp tục nghe Phương Phức Nùng nói – “… Ngành thời trang khác biệt hoàn toàn về bản chất những ngành hàng tiêu dùng nhanh khác, mỹ phẩm giống với quần áo, đồng hồ, trang sức, so với những lợi ích chức năng mà nhãn hiệu mang tới cho người tiêu dùng ở cấp độ vật chất thì nó chú trọng nhiều hơn tới việc lấy lợi ích cảm xúc và lợi ích thể hiện để tạo nên sức hấp dẫn cốt lõi của thương hiệu. Thương hiệu được gán cho một ý nghĩa tượng trưng vượt qua cả giá trị về chức năng của sản phẩm, tượng trưng cho cá tính, địa vị xã hội, thẩm mĩ, gu và phong cách sống khác biệt v.v.” “Nghe ý của trưởng phòng Phương thì đang muốn đi theo con đường bán dòng sản phẩm cao cấp đắt tiền?” Quản lý đại lý là người gây khó dễ đầu tiên, bọn họ tới đây có chuẩn bị, vốn đã không định khách sáo, “Nhận thức của người tiêu dùng trong xã hội này rất nông cạn, muốn xây dựng thương hiệu thì phải quảng bá rộng rãi, phải đập tiền vào. Chỉ riêng cái sự kiện Thượng Hí kia của cậu đã tiêu tốn hết bao nhiêu? Ba triệu tám. Nhưng rất có thể hơn ba triệu này sẽ chìm xuống đáy biển, cuối cùng còn chẳng thấy sủi tăm. Rất khó để có thể tính được việc sau khi người tiêu dùng nhìn thấy quảng cáo sản phẩm có thật sự mua sản phẩm hay không, đầu tư mù quáng như vậy là không được.” “Đúng đó, chẳng thà chuyển số tiền đó cho phòng Marketing làm mấy hoạt động offline, hoặc cho phòng chúng tôi để tặng thêm quà cho các đại lý.” “Nếu theo ý của Chiến tổng, thành lập thêm một nhãn hiệu với khách hàng mục tiêu hoàn toàn khác biệt thì sẽ phải bắt đầu lại từ cả thiết kế bộ nhận diện thương hiệu, mức độ quan tâm mà chúng ta đang chạy cho việc ra mắt sản phẩm của ‘Miya’ trên các phương tiện truyền thông sẽ giảm mạnh, người tiêu dùng không thể lập tức chấp nhận mấy nhãn hiệu của cùng một công ty trong khoảng thời gian ngắn được.” “…” Ba quản lý kênh mỗi người đơm một câu, đặt câu hỏi liên tục, Phương Phức Nùng điềm đạm đáp từng câu, binh đến tướng ngăn. “Chỉ cần là người có IQ thì đều biết thêm một nhãn hiệu không chỉ là thêm một dây chuyển sản xuất mà phải thêm cả công thức sản phẩm, chi phí hoạt động của công ty cũng sẽ tăng lên theo, điều này cũng đồng nghĩa với giải quyết vấn đề bằng tiền, còn chẳng biết liệu có thu về được hay không.” “Đây là câu nghe có trình độ nhất của ông anh hôm nay, cũng có vẻ tài trí giấu sau vẻ ngoài đần độn, mà ông anh chỉ đạt được hai chữ sau thôi.” Phương Phức Nùng nghiêng đầu khẽ cười, sau đó nhìn thẳng về phía những người bên dưới, nhả chữ, “Dù là L’Oréal giàu sụ cũng không bao giờ có chuyện mở ra ba mươi mấy dây chuyền sản xuất cho ba mươi mấy nhãn hiệu của mình. Theo tôi được biết, Yue Sai và Helena (*) dùng chung dây chuyển sản xuất, công thức cốt lõi của cả hai giống hệt nhau, chỉ khác ở vài thành phần cuối thôi.” (*) Yue Sai và Helena Rubinstein (HR) đều là những thương hiệu mỹ phẩm trực thuộc tập đoàn L’Oréal. Đây là một trong bảy ông trùm nắm nhiều thương hiệu làm đẹp nhất trên thế giới trong đó có cả những cái tên sừng sỏ như Lancôme, Maybelline, Urban Decay, Garner, Essie và The Body Shop. Tập đoàn này cũng sở hữu những thương hiệu chăm sóc da và tóc đắt đỏ như Pureology, La Roche-Posay, và SkinCeuticals. Quản lý đại lý kinh ngạc không tin nổi mà hỏi: “Cậu vốn không có kinh nghiệm trong ngành sản xuất mỹ phẩm, sao lại biết những chuyện này?” Phương Phức Nùng quay đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương: “Ông anh có tận hai mươi năm kinh nghiệm trong ngành sản xuất mỹ phẩm, thế sao lại không biết?” Chờ đối phương hoảng hốt im miệng, Phương Phức Nùng lại cầm bút điều khiển chạy slide, chiếu một vài bản thiết kế đẹp mắt có liên quan tới sản phẩm Miya, bổ sung thêm: “Tuy rằng tạo ra một nhãn hiệu hoàn toàn mới chưa chắc đã phải mở thêm một dây chuyền sản xuất mới, nhưng chắc chắn sẽ cần mở rộng đầu tư. Tôi rất tán thành ý tưởng ‘Sản phẩm low-end thì lôi kéo khách hàng, sản phẩm high-end thì xây dựng thương hiệu’, suy nghĩ của các vị đang ngồi đây vẫn còn hạn hẹp quá. Như lời ba vị quản lý vừa nói, với một công ty mới thành lập, dù dựa vào giá cả hay quảng cáo thì cũng không thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường được, vậy nên đề xuất của tôi là…” “Để đánh sâu vào nhận thức thương hiệu của người tiêu dùng, việc tuyên truyền cho thương hiệu ‘Miya’ qua các kênh truyền thông lớn sẽ không thay đổi, chỉ phân chia chủng loại ở tên sản phẩm thôi; để tiết kiệm chi phí thay đổi hết sức có thể, không đổi dây chuyền sản xuất, nguyên liệu sản phẩm, mẫu mã chai lọ cũng không thay đổi, chỉ viết khác đi ở ngoài vỏ hộp. Tôi đề nghị tối ưu hóa các sản phẩm hiện có của công ty kết hợp với bổ sung nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới, biến Color Miya trở thành nhãn hiệu ở tầng đáy tháp thương hiệu của công ty, dùng chất lượng tốt giá thấp để lôi kéo khách hàng, Miss Miya thành nhãn hiệu tầng trung với đối tượng khách hàng mục tiêu là sinh viên hoặc trí thức đi làm từ mười tám đến ba mươi lăm tuổi, dùng khái niệm hoàn toàn mới để ‘giáo dục thị trường’, cuối cùng là Lady Miya, đây sẽ là nhãn hiệu ở phần đỉnh tháp dành cho đối tượng phụ nữ trưởng thành từ hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi, với dòng mỹ phẩm cao cấp nhất về cả chất lượng và giá cả.” “‘Giáo dục thị trường’ là ý gì?” Chiến Viên Viên quay đầu hỏi Chiến Dật Phi, rất nhiều người trong phòng họp cũng không hiểu lắm. “Câu hỏi hay đấy.” Phương Phức Nùng nhìn Chiến Viên Viên bằng ánh mắt cổ vũ, hắn hỏi tiếp, “Ai có thể thay tôi giải thích không?” Đa số là người không hiểu, người biết thì cũng lựa chọn im miệng không lên tiếng xuất phát từ tư tưởng chính trị công sở gượng gạo. Phương Phức Nùng cười cười, hắn thong thả bước đôi bước rồi nói: “Mặt nạ vải không dệt vốn bắt nguồn từ Trung Quốc, nhưng sau đó nhanh chóng bị những cái tên lớn ở chấu Âu tiếp thu và chiếm lĩnh thị trường. Từ gel lô hội, kem BB, tinh chất ốc sên đến tinh chất nâng cơ mặt, giá dao động từ hàng chục đến hàng trăm. Những loại hàng bán chạy mấy năm nay chắc chắn đã thành công mở ra một tư tưởng mới, thu hút rất nhiều người chạy theo, và khi thị trường bị chiếm lĩnh bởi các thương hiệu tốt xấu lẫn lộn, tư tưởng mới độc đáo hơn sẽ lại sinh ra, cứ thế tuần hoàn. Còn nhiệm vụ cấp bách lúc này của Miss Miya chính là đầu tư một số tiền lớn để giáo dục người tiêu dùng nhận thức một tư tưởng mới, là ‘người ta không có mình có, người ta có thì mình có cái tốt hơn’, từ đó trở thành tiên phong và dẫn đầu trong dòng sản phẩm mới.” “Nhưng mà rất khó…” Triệu Hồng Lỗi không nhịn được phải chen miệng, lại lôi Chiến Dật Văn ra, quả thực đúng là tận dụng hết sức, “Dòng sản phẩm hiện tại đều do Chiến tổng định ra khi còn sống, công thức cũng tới từ phòng thí nghiệm hàng đầu nước ngoài…” “Việc này cũng dễ thôi.” Phương Phức Nùng khách sáo cắt lời đối phương, nở nụ cười khinh miệt, “Cứ lo làm tốt việc bán hàng của ông anh đi, những việc khác để tôi.” Triệu Hồng Lỗi không tin nổi, chỉ một câu thôi nhưng Phương Phức Nùng đã ngấm ngầm đoạt hết hoàn toàn quyền thu mua và sản xuất về mình. Ông ta lập tức quay phắt sang nhìn Chiến Dật Phi bằng ánh mắt xin ý kiến, nhưng chỉ thấy người kia nhíu mày ngậm miệng, phản ứng rất kỳ quặc. “Được rồi, giờ đã giải quyết xong vấn đề hiện tại của ông, định vị thương hiệu cũng rõ ràng rồi. Trưởng phòng Triệu, ông có thể nói cho tôi biết, phòng Sales định quy hoạch lần lượt ba kênh KA, CS và EC thế nào đây?” Từ phòng Marketing đến phòng Thu mua, rõ ràng Chiến Dật Phi đã có cân nhắc từ trước, nhưng lại vì lý do nào đó mà không muốn người ta biết mới trì hoãn chưa ra tay với Triệu Hồng Lỗi. Cuối cùng tổng giám đốc Miya vẫn im lặng nãy giờ cũng đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay, theo sau y, cả phòng họp cũng vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ. “Xem ra tạm thời tôi sẽ chưa ký vào đơn xin cấp phí.” Không định quỵt nợ, lời nói cũng hợp tình hợp lý, y nói với Triệu Hồng Lỗi, “Thời kỳ đầu mới tạo dựng thương hiệu phải tập trung hết vào Sales, ông đã xây dựng con đường ban đầu rất tốt rồi, giao hết những công việc khác cho trưởng phòng Phương đi.” Ngừng một lúc, y lại bổ sung, “Còn về việc mua hàng tôi nói khi nãy, ông cũng bàn giao luôn cho trưởng phòng Phương đi.” Cuộc họp kết thúc, Chiến Dật Phi vốn định bảo Phương Phức Nùng theo mình về văn phòng, không ngờ đối phương lại lấy cớ đi hút thuốc ngay khi ra khỏi cửa, biến mất không thấy tăm hơi. Nhưng thực ra là hắn tiếp điện thoại. Lại là đòi nợ. Như thể vừa mới vớ được một triệu hai thì đã bay sạch trong một tháng vậy. Vốn Phương Phức Nùng không muốn nghe điện thoại, đợi vang bảy tám lần mới bắt máy. Đầu bên kia bắt đầu ào ào mấy câu chửi “mụ nội mày”, kèm theo một câu đầy độc địa, nếu không trả tiền đúng hạn thì sẽ ra tay với người thân của hắn. Phương Phức Nùng ngoài miệng thì đon đả ân cần, trong lòng lại chửi: Ông đây mới là ông nội mày!” Vừa cúp máy châm thuốc, Triệu Hồng Lỗi lại bước tới, thấy Phương Phức Nùng hút thuốc thì cười kỳ quặc: “Quả nhiên ông chủ không ký.” Dừng một chút, gã nói tiếp, “Trước đây ông chủ ký không thèm nhìn, không ngờ trưởng phòng Phương lại giỏi như vậy.” Phương Phức Nùng rít thuốc, cười: “Vẫn là trưởng phòng Triệu lợi hại, việc phát triển kênh không hề dễ dàng.” “Người ngay không nói chuyện mập mờ, trưởng phòng Phương tới công ty chưa được bao lâu mà hoạt động đầu tiên đã đi luôn ba triệu tám. Nếu mục đích của mọi người đã giống nhau thì đáng ra phải giúp đỡ lẫn nhau, sau này có tiền thì cũng là cùng nhau kiếm.” Vừa rồi Triệu Hồng Lỗi nghe được một ít cuộc gọi kia, người ranh mãnh như gã lập tức đoán được vấn đề, thế nên cũng thẳng thừng nói, “Trưởng phòng Tiêu và quản lý Hoàng đã từ chức, làm người đừng diệt tận gốc như vậy. Chẳng hay Chiến tổng có biết Phương tổng đang nợ bọn cho vay nặng lãi không?” Lời này tản mát mùi thuốc súng nguy hiểm, Phương Phức Nùng nheo mắt nhìn đối phương, hắn chỉ nhìn, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, hắn bỗng lộ ra hàm răng trắng, cười ha hả. Nụ cười cực kỳ càn rỡ, Triệu Hồng Lỗi cũng theo đó mà cười lớn, như thể hai người đã lòng hiểu mà không nói, cực kỳ ăn ý. Không có chỗ gạt tàn, tàn thuốc đã dài cả đoạn. Hắn rít một hơi thuốc rồi kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ, đi tới trước mặt đối phương. Phương Phức Nùng cao hơn Triệu Hồng Lỗi rất nhiều, dáng vẻ hạ mắt nhìn người như kẻ bề trên nhìn xuống, cả vú lấp miệng em. Sau đó, hắn mỉm cười làm ra hành động mà đối phương không ngờ được, hắn vạch túi áo trước ngực bộ vest của Triệu Hồng Lỗi ra, giơ điếu thuốc kẹp ở tay kia lên, gạt tàn vào trong đó. Không chờ Triệu Hồng Lỗi sửng cồ lên, Phương Phức Nùng đã ngậm lại điếu thuốc, xoay người rời đi. Điện thoại lại đổ chuông. Thanh Minh dạm ngõ, du xuân tảo mộ là chuyện phải làm, Diệp Hoán Quân gọi cho Phương Phức Nùng, hỏi hắn có tới nghĩa trang thăm mộ mẹ mình không. Phương Phức Nùng lảm nhảm nói bừa, kêu mình nhiều việc không đi được, thực ra kể cả có ít việc hắn cũng chẳng đi. Logic của hắn là, người chết thì cũng chết rồi, có làm nhảm nói chuyện thể hiện tiếc thương thì người ta cũng chẳng sống lại được. Người còn sống phải sống thật vui vẻ thì mới không phụ ngày lành. Phương Phức Nùng chẳng hề lễ phép với bà dì mình, không gọi bà ta là “Sweetheart” thì cũng gọi là “Người đẹp”, Diệp Hoán Quân từng chửi hắn rất nhiều lần, nhưng trong lòng lại thích cách xưng hô này bỏ xừ. Như là đánh bậy đánh bạ, tự nhiên lại trở về thanh xuân. Diệp Hoán Quân đã thất bại rất nhiều lần trong chuyện viếng mộ này, nhưng giờ vẫn chưa hết hi vọng, căm giận chửi thằng nhóc mày là đồ máu lạnh. Thái độ của Phương Phức Nùng tốt hơn nhiều, hắn nhận hết từng lời, bỗng nhiên lại chen vào một câu: “Người đẹp, dì còn nhớ người phụ nữ hồi trước ở nhà đối diện chúng ta tên gì không?” “Đối diện? Ai cơ?” “Là cái người có một đứa con trai, bị đồn là người thứ ba của một người giàu có, cuối cùng lại bị dì ép cho nhảy lầu tự sát đó.” “Cái gì là tao ép nhảy lầu?! Chính con ả đó bẩn thỉu nên mới không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa, liên quan gì tới tao?!” “Không trách dì, không trách dì…” Nghe Diệp Hoán Quân cao giọng, Phương Phức Nùng vội vàng an ủi bà ta, “Chuyện này ngay cả Clinton cũng không trách được dì, quay lại chủ đề, người phụ nữ kia tên gì vậy?” “Hai mươi năm rồi ai mà nhớ nổi nữa. Tao cũng chỉ nhớ ả họ Tề…”Hết chương 35.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]