“Phương Phức Nùng! Phương Phức Nùng!” Ngay đến động tác đơn giản nhất là móc điện thoại ra báo cảnh sát cũng quên mất, Chiến Dật Phi quỳ một chân trước chiếc xe đua hòng xem xét thương thế của Phương Phức Nùng. Thân xe biến dạng, người ở bên trong sống chết không rõ, y nghe thấy có người trong xe đáp lại mình, tim nhảy lên tới tận họng, “Phương Phức Nùng? Anh còn sống không, Phương Phức Nùng?”
“Vẫn chưa chết.”
Đầu gối Chiến Dật Phi bỗng mềm nhũn không thể đứng lên, chỉ quay đầu lại về hướng phát ra tiếng nói – y thấy người đàn ông kia dựa vào chiếc Porsche màu bạc, sau đó hắn đi tới phía mình, nụ cười nửa miệng vẫn luôn thường trực, ánh mắt nhìn y nồng đậm tình ý.
“Trước đây tôi từng lái Porsche nên khá thuận tay, tôi muốn đổi xe, Nghiêm Khâm đồng ý.” Phương Phức Nùng đi đến trước mặt Chiến Dật Phi, cúi xuống nâng mặt y lên. Hắn nhìn thẳng vào mắt y, hôn lên chóp mũi của y, cười hỏi, “Cưng à, sao cưng lại khóc?”
Hoảng hồn phủ định, vốn hốc mắt Chiến Dật Phi chỉ hơi nóng lên, nhưng bị Phương Phức Nùng nửa thật nửa giả hỏi như vậy, y lại thực sự bật khóc. Y ngửa mặt nhìn hắn, đôi mắt phượng hẹp dài lấp lánh ánh nước, lệ từ khóe mắt run rẩy chực chờ rơi xuống.
“Mắt của cậu…” Cảm giác như đã từng quen biết dường như lại bén rễ, Phương Phức Nùng dùng ngón tay nhẹ nhàng quệt qua khóe mắt Chiến Dật Phi, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại cúi đầu hôn lên đầu y một cái.
Mưa rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-pr-cong-ty-my-pham/936362/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.