Thẩm Gia Minh trợ giúp thành công, ở không bao lâu liền đi. Ngắn ngủi chưa đến nửa tháng cô nàng đã ghép duyên thành công cho một cặp tình nhân, nghĩ đến là thấy tự hào. Giờ cô không cần lo nửa đời sau của Diêu Phong nữa, vậy bản thân cô thì sao đây.
[Cho tôi một nhánh bách hợp đi.]
Trong trí nhớ người kia cao hơn cô rất nhiều. Tóc ngắn, tay dài chân dài, không như cô ngắn ngắn ngốc ngốc. Cùng là phụ nữ nhưng lại khiến cô không khỏi ước ao được như người ta.
Cô ấy mua một nhánh bách hợp, Thẩm Gia Minh xoay người lấy giấy bọc lại bị người kia ngăn lại.
[À, không cần gói lại đâu, tặng cô đấy.]
Thẩm Gia Minh thấy kỳ lạ, tất cả hoa trong cửa hàng này đều là của cô, người này tặng hoa cho cô làm gì?
[Sao lại cho tôi?]
Người kia cười, lộ ra núm đồng tiền ở hai bên má.
[Vì cô lớn lên rất xinh đẹp.]
Cứ như thế mặt đối mặt, cứ như thế chỉ một bông hoa nhưng lại khiến cô nhớ nhung mãi.
Bây giờ hoa kia đã bị oxi hóa khô héo cả rồi nhưng cô vẫn không vứt đi, không biết là muốn giữ lại hay đã quên mất nó. Biển người mênh mông ai cũng vội đến vội đi, cô giữ lấy hồi ức ấy, nhưng đối với người kia cô chỉ là một kẻ qua đường.
Nếu như cô cũng có thể gặp may một lần thì tốt. Ông trời không cần quan tâm cô quá nhiều, chỉ cần được gặp lại người kia một lần thôi. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-phuc-vu-cua-toi-tai-sao-lai-manh-nhu-vay/1907762/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.