Hoàng Khả Khả đã hai ngày không trở về. Cửa hàng vẫn chỉ có một mình y bận rộn. Lúc rảnh rỗi không nhịn được mà ngẩn người, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa.
Thực ra Hoàng Khả Khả cũng không đáng ghét đến thế. Luôn là bộ dáng ngây ngốc, lại cố tình sở hữu một đôi mắt to sáng lấp lánh, nhìn rất vô hại. Chỉ là… Diêu Phong y có điểm gì tốt? Lẽ nào thực sự đáng giá để hắn nhớ mãi sao? Đã là đồ phế liệu, căn bản sẽ không có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với y.
“Ông chủ!”
Diêu Phong giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn quanh tìm thanh âm kia.
“Ông chủ! Tôi ở đây. Tôi lấy hai phần Xoài Đại Phúc, đóng gói mang về.”
Diêu Phong quay đầu lại mới phát hiện hóa ra người kia ở phía sau y. Hóa ra không phải…
Nhanh nhẹn lấy ra nguyên liệu, gói lại hai phần Đại Phúc đóng gói đưa ra. Thực ra ban nãy trong nháy mắt y tưởng Hoàng Khả Khả trở về. Y đã sớm quen chỉ có một mình nhưng khi Hoàng Khả Khả đột nhiên xông vào thế giới của y, tuy rằng hắn quấy nhiễu cuộc sống của y, còn cãi vã nhưng Diêu Phong lại tạo thành thói quen. Mà khó nhất là từ bỏ thói quen của mình. Hoàng Khả Khả cứ thế biến mất, hại y cảm thấy vắng vẻ trong lòng.
Lấy điện thoại ra, hết lần này đến lần khác, đóng rồi lại mở. Nhìn dãy số trên màn hình, y không biết mình có nên gọi không. Nếu gọi, y nên nói thế nào? Hoàng Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-phuc-vu-cua-toi-tai-sao-lai-manh-nhu-vay/1907732/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.