Nghiêu Phong nói từ nay về sau, sư đồ bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt…
Rốt cuộc đã làm tổn thương trái tim Nghiêu Phong. Bây giờ Hoàng Phủ Kha thấy vô cùng hối hận. Tại sao hắn lại làm chuyện khiến Nghiêu Phong thống khổ như thế?
Hắn luôn tuân theo quy củ, chưa từng làm chuyện gì quá mức với Nghiêu Phong, nhưng vừa nãy…
Hoàng Phủ Kha nhíu mày. Hắn không muốn làm như vậy. Nhưng nhìn Nghiêu Phong đứng trong tuyết đợi hắn trở về, hắn đau lòng nhưng lại có phần căm ghét. Hắn căm ghét điều gì? Hắn luôn căm ghét Nghiêu Phong lúc nào cũng đối xử tốt với hắn, ghét Nghiêu Phong dù biết rõ tình cảm của hắn nhưng vẫn cứ coi như không hề biết gì.
Nhưng Nghiêu Phong không sai. Hoàng Phủ Kha hắn yêu Nghiêu Phong, lẽ nào y nhất định phải chấp nhận hắn?
Lúc này nên buông tay đi. Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ mãi mới có một chút gắn kết lại bị chính tay hắn chặt đứt. Đây là hắn tự làm tự chịu, cũng là đáng đời hắn.
Đại phu lấy ra giấy bút, chấm chút mực, một bên viết một bên lẩm bẩm.
“Lúc nào rồi mới mời đại phu, tạm thời ta sẽ bảo đảm y sống thêm vài ngày. Các ngươi sớm chuẩn bị hậu sự đi.”
Hoàng Phủ Kha đứng phắt dậy, nắm cổ áo đại phu nhấc lên, trợn tròn mắt.
“Ngươi nói cái quái gì vậy? Ngươi mới là người phải chuẩn bị hậu sự đấy!”
Đại phu hơn năm mươi tuổi bị hắn mắng nhất thời nổi giận, mặt đỏ chót, trào phúng nhìn Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-phuc-vu-cua-toi-tai-sao-lai-manh-nhu-vay/1907720/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.