Nhìn thấy Hoàng Khả Khả bộ dáng bị tóm gáy, Diêu Phong càng chắc chắn suy đoán của mình. Chỉ là đối mặt với loại dáng vẻ cô vợ nhỏ chịu uất ức này Diêu Phong không tức giận nổi. Muốn trào phúng hắn vài câu, mắng hắn vài câu, nhưng lời nói đến bên miệng chợt phát hiện dường như mình ngay cả nói cũng không nói nổi nữa.
[Sư phụ, ta không dám nữa…]
Đôi mắt dâng đầy nước như oan ức, Diêu Phong nhìn thấy chính mình giơ tách trà nhàn nhã nhấp một hớp nhỏ. Đối diện là hài tử bị ép đứng trung bình tấn. Không thể không nói hài tử đứng trung bình tấn rất chuẩn, chỉ là dưới mông đốt hương, đỉnh đầu đội bát chứa đầy nước bên trong.
Chẳng qua bao lâu, chân đứa bé run lên, nước trong bát sánh ra một ít.
[Không được làm đổ nước. Trung bình tấn hai canh giờ, coi như cảnh cáo.]
Diêu Phong nhìn chằm chằm người trước mắt, là khuôn mặt của mình, ngay cả giọng nói cùng đều giống hệt. Chỉ là… y để tóc dài, mặc cổ trang.
Đôi mắt đứa bé vốn đen đến mức tỏa sáng, khi nghe câu này thì càng sáng hơn.
Dáng vẻ hưng phấn này giống như bốn tiếng kia không quá khó khăn để nhẫn nhịn. Chân mới đứng tấn lại run lên.
Diêu Phong nhìn thấy “mình” không nói câu nào, đặt cái chén trong tay xuống liền đi thẳng, không hề quay đầu lại. Nhưng đứa trẻ đứng trung bình tấn kia liên tục nhìn chằm chằm bóng lưng y. Lúc đôi mắt trong suốt như mắt nai nhìn về phía y, mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-phuc-vu-cua-toi-tai-sao-lai-manh-nhu-vay/1907716/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.