Thanh Sơn tự tọa lạc ở dưới chân Thanh Sơn, cửa lớn nghênh đón, hương khói cường thịnh. Hai bên chùa bày biện tiểu quán, người bán hàng rong không ngừng rao hàng. Không ít tiểu gia ngọc bích đầu đội mũ sa, để nha đầu dắt, đi về hướng bên cạnh quán xem xét, mua chút ít hương nến vào chùa. 
Phạm Thiên nắm tay trái Khuynh Quốc, để gã sai vặt đi phía trước mở đường, hai thiếp đi theo phía sau, tiếp theo là tám sai sử tỳ nữ. Khuynh Quốc vốn muốn rút lòng bàn tay của mình về, bất đắc dĩ Phạm Thiên bắt được ngay, Khuynh Quốc chỉ có thể để hắn kéo bước hướng bán hàng rong. 
Điều quốc thế tục nhân tình cùng kiếp trước của nàng tương tự. Khuynh Quốc thầm nghĩ, nếu như có thể thoát thân khỏi Hầu phủ, tìm nơi sơn minh thủy tú ở lại, mỗi ngày nhìn cảnh đẹp trong núi thật cũng không uổng cuộc đời này. 
“Phu nhân, nàng cảm thấy cây trâm này thế nào?” Phạm Thiên theo quầy hàng lấy ra một trâm cài, đưa về phía Khuynh Quốc. 
Khuynh Quốc cách lụa trắng rũ xuống của mũ sa, thoáng liếc nhìn cái trâm cài đầu nói: “Không sai.” 
Nghe được Khuynh Quốc nói qua loa, Phạm Thiên tiếu dung dừng lại, âm thầm ngạc nhiên. Nữ nhân không phải đều thích trang đồ trang sức, châu báu sao? Khuynh Quốc sao không thấy vẻ vui mừng? Nhưng những ngày qua ở chung, Phạm Thiên biết rõ Khuynh Quốc không giống người thường. Mặc dù cảm giác kinh ngạc nhưng không hỏi gì thêm. Hắn buông trâm cài, cùng Khuynh Quốc đi dọc theo hàng sạp bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vi-tu-ki-hoat/2185071/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.