Từ mã trường trở về, Phạm Thiên đang vịn Khuynh Quốc bước vào Hầu phủ, Toàn Giả tại bên cửa bước lên phía trước bẩm báo. “Chủ tử, Khuynh Thành tiểu thư đến đây.” 
“Khuynh Thành?” Con mắt Phạm Thiên khẽ động, nhìn xem Toàn Giả nói: “Chỉ một mình nàng?” 
Toàn Giả cúi đầu, liếc mắt, khinh miệt dò xét Khuynh Quốc, chuyển hướng Phạm Thiên cung kính nói: “Còn có Tô lão gia, Tô phu nhân.” 
“Hiện tại đang ở nơi nào?” 
“Hồi bẩm chủ tử, đang tại khách đường nghỉ tạm.” 
Phạm Thiên nhìn xem Khuynh Quốc trong ngực, ôn nhu nói: “Đi gặp phụ mẫu của nàng không?” 
Khuynh Quốc lãnh trào. “Tiểu Hầu gia, Khuynh Thành đến muốn chuyện gì, trong nội tâm ta và ngài đều minh bạch.” Khuynh Quốc môi dán hướng bên tai Phạm Thiên, nói khẽ: “Lời Phạm Bất Mộng nói đêm qua, ngài cũng nghe rồi đấy. Vì vạn lượng vàng Tô gia mới thu dụng ta, có ân nghĩa gì đáng nói? Đáng giá ta đi tương kiến.” 
Phạm Thiên nhất thời nghẹn lời, chỉ phải gọi qua Xuân Phong đưa Khuynh Quốc trở lại Hà Viên. Không nghĩ, Toàn Giả tiến lên ngăn lại nói: “Phu nhân, Tô phu nhân cho mời.” 
Khuynh Quốc đi thẳng, không hề có ý dừng lại. Toàn Giả bước nhanh vượt qua Khuynh Quốc, động thân ngăn trở đường đi của nàng. “Tô phu nhân cho mời!” 
Khuynh Quốc hai mắt nhíu lại, đá mạnh chân trái, một chân đá lên dưới bụng Toàn Giả. Toàn Giả bị đau, trong nháy mắt mặt mày vặn vẹo nhăn nhó, ôm bụng cúi người khóc thét. Khuynh Quốc chân trái cũng thu trở lại, từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vi-tu-ki-hoat/2185063/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.