Cuối canh năm vào mùa thu hơi có chút lạnh, tên lính gác đêm đứng một mình ở tiền viện, trên mặt tràn đầy ủ rũ. Năm vừa rồi cửa Mộng phủ không cần canh gác, cả ngày đóng chặt cửa chính. Bây giờ chủ tử hồi phủ, ai cũng không dám chậm trễ. 
Gác đêm mệt mỏi, nhưng cũng thanh tĩnh. Không nghĩ, canh hai hôm nay ngoài cửa phủ xe ngựa đi tới vài lần liền. Tên gác cửa vụng trộm mở ra cửa chính nhìn, xe ngựa trên đường chạy nhanh, lướt qua Mộng viên, ngừng tại trước cửa Hầu phủ cách đó hơn trăm bước. 
Khi ngựa dừng lại, tiểu tư trong Hầu phủ liền cầm theo đèn lồng chạy ra dẫn đường, đón người xuống xe, vội vàng đưa vào. Tên gác cửa nhãn lực không tệ, hắn nhìn từ xa nhưng vẫn thấy rõ mặt của người tới. Đó là lang trung tốt nhất trong thành Tĩnh Châu, tuổi chừng năm mươi tuổi, sớm đã không còn xem bệnh nữa. Không nghĩ tới hôm nay lại bị Hầu gia nửa đêm gọi đến chẩn bệnh. 
Là ai bị bệnh? Gác cửa nhẹ nhàng khép lại cửa chính, phỏng đoán lung tung. Nghe nói Hầu gia đối với phu nhân vô cùng sủng ái. Trước kia hai người từng đến Mộng viên làm khách, Hầu gia cùng Hầu gia phu nhân ân ái hắn cũng tận mắt nhìn thấy. Có phải là phu nhân bệnh nặng, Hầu gia mới thúc người cầu y? 
Tên giác cửa ngửa đầu nhìn trăng sáng đang dần dần chìm về phía tây, cười nghĩ, nếu như Hầu gia phu nhân không yên, không phải là vì Khuynh Thành mỹ nhân chưa từng gặp mặt kia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vi-tu-ki-hoat/2185037/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.