“Thiên Nhi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Cảnh Quốc công được quản sự Hầu phủ mời tới, đi vào chính thất ở Hà Viên, mũi ông ta lập tức ngửi được mùi tùng hương nồng đậm. Cảnh Quốc công kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mấy người Phạm Thiên tóc ướt át, chắc là đi ra ngoài gặp mưa, hồi phủ chỉ thay quần áo qua loa, ngồi cạnh lư hương để giảm bớt cảm giác lạnh lẽo.
Phạm Thiên cũng không trả lời, chỉ ra hiệu cho Cảnh Quốc công đi theo hắn vào trong sương phòng. Đến khi đến bên giường, hắn nhẹ nhàng mở ra trướng mạn, hé ra dung nhan tiều tụy của Vương thị.
“Đây là?” Cảnh Quốc công chỉ vào Vương thị, run rẩy hỏi thăm.
Phạm Thiên khom người, áy náy nói: “Là tiểu chất chiếu cố không chu toàn, hại bá mẫu bị kẻ gian gây thương tích.”
Cảnh Quốc công trầm mặt, hỏi: “Kẻ gian? Là ai?”
“Việc này...”
Cảnh Quốc công nhìn Phạm Thiên, ngạc nhiên nói: “Sao thế? Có việc gì khó nói sao?”
“Bá phụ đừng hiểu lầm.” Khuynh Quốc bước thong thả vào thất, phía sau Xuân Phong, Hạ Vũ bưng trà đi theo. Nha hoàn bày tọa ỷ trước giường. Khuynh Quốc thỉnh Cảnh Quốc công ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Việc này nói rất dài dòng. Trong đó có chút chi tiết còn cần bá phụ giải thích hộ.”
Cảnh Quốc công nhìn Khuynh Quốc rồi lại nhìn Phạm Thiên, nói: “Lung Nhi đâu? Nó có sao không?”
Cảnh Quốc công vừa hỏi, đúng lúc Phạm Nguyệt Lung chạy vào trong phòng, nhào tới đầu gối Cảnh Quốc công, khóc rống lên. “Bá phụ. Bá mẫu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vi-tu-ki-hoat/2185026/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.