Giữa cơn mơ màng Triển Chiêu cảm thấy như mình đang lơ lửng, luồng khí cuồng nộ trong cơ thể lắng dần xuống. Trong bóng tối đen ngòm, “Triển đại ca…” Một tiếng gọi, một tia sáng lóe lên hiện ra bóng hình của Đinh Nguyệt Hoa, cô đương cười rất tươi vẫy gọi. Lúc này cô ăn mặc như một cô gái ngư dân, tay áo vén cao, ống quần xắn đến gối, một chiếc giỏ nhỏ đeo lệch sau lưng, “Chúng ta đi mò cá chung đi.” Cô cười hì hì kéo tay mình chạy về phía bờ sông, còn mình cứ để cô dắt đi, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười vô tư ấy của cô.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên hai người, Đinh Nguyệt Hoa vỗ nhẹ mặt nước, nước gợn sóng lăn tăn như cười như nói ở trong lòng Triển Chiêu. Chợt mấy con sóng dữ ập đến, mặt nước đột nhiên dâng cao, một đợt sóng to đánh tới chỗ họ, cuốn họ ra xa nhau. “Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu cuống cuồng khua tay tìm Đinh Nguyệt Hoa. Thế nhưng đáp lại hắn chỉ có bọt sóng tung trắng xóa.
“Mèo con, ê, tỉnh lại đi.” Trong mê man Triển Chiêu cảm thấy như có ai đó đang lay mình. Mở mắt ra, trước mắt là một khung cảnh sáng sủa, Bạch Ngọc Đường đang nhìn mình với một vẻ mặt rất kỳ lạ. Dời mắt đi quan sát xung quanh, hình như mình đang ở trong một ngôi miếu đổ nát, sờ thấy ở dưới tay có vẻ là một đống cỏ khô rất dày.
“Mơ thấy gì đấy? Trông ngươi có khác gì đứa trẻ đi lạc không.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cứ ngơ ngác liền trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat/451947/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.