*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Dĩ Lâm nghe vậy từ hệ thống, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Nghe rất mới mẻ, đây là lần đầu tiên hệ thống có thông báo mà lại lạnh băng đến thế.
_ nói cách khác... Bây giờ thời gian còn lại để hoàn thành phó bản này của hắn, chỉ có một giờ đồng hồ.“Một tiếng sao? Thế cũng đủ rồi.”
Giang Dĩ Lâm thì thào nói.
Chàng trai tóc đen ngẩng đầu nói với Miles, “Giờ chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây... Đến tầng hầm.”
Miles nhìn thấy chiếc chìa khóa trên tay Giang Dĩ Lâm, gật đầu, mà qua vài giây sau, anh ta như chợt nghĩ đến cái gì đó thế là gọi, “Khoan đã... Giang, máy quay của tớ vẫn còn trong phòng cứu thương!”
Giang Dĩ Lâm giật mình.
Lúc này hắn mới nhớ ra cái camera quay đêm của mình, nó không đang ở trong túi.
_ quần áo đã bị Bác Sĩ thay ra, camera ban đêm rất có thể cũng bị Bác Sĩ lấy đi rồi.
Chàng trai tóc đen sờ cằm, cứ có cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ khó tả.
Miles trông có chút uể oải, nhưng lại lắc đầu nói, “Không sao, việc đó không phải mấu chốt, dù có thiếu vài bằng chứng đi nữa, nhưng nếu như chúng ta sống sót thoát khỏi đây... Chỉ cần thu hút sự quan tâm của chính phủ, thì rất có thể họ sẽ đến điều tra nhà thương điên này thôi.”
_nghe không có vẻ đơn giản như vậy.
Giang Dĩ Lâm nghe Miles nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-trong-game-kinh-di-deu-yeu-tham-toi/587442/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.