Tiếng hét của đám người A Ma đang đuổi theo phía sau, lần này nếu bị bắt lại chắc chắn kết cuộc của cô và Quỳnh Lam sẽ không tốt đẹp gì cho lắm! Quỳnh Lam thể lực cũng không tốt còn cô thì mới bị thương khỏe lại nên tốc độ chạy làm sao thoát được với bọn họ, A Ma dùng khinh công bay về phía trước chặn ngay con đường duy nhất để thoát thân của bọn họ, hắn cười nói:
- Không nghĩ lại có thể tái ngộ với cô nương trong hoàn cảnh như thế này, Tâm Ý mời theo ta ghé thăm Bắc Triều một lần.
Tâm Ý vừa thở vừa nhìn xung quanh, đám người kia chắc do trúng độc nên chạy không kịp theo họ chỉ có cái tên A Ma này sao vẫn không trúng độc, cô định sẽ ném bột vào hắn thêm lần nữa rồi chạy đi, đang định thực hiện kế hoạch thì hắn đã phát hiện ra ngay lập tức đánh rớt túi bột trắng cô còn cầm trên tay xuống, lực đạo khá mạnh làm tay cô đỏ cả lên, Tâm Ý lui nhanh về sau kéo tay Quỳnh Lam chạy tiếp thì cô ấy đã ngồi xuống, nói:
- Ta… ta… đi không nổi nữa rồi. Hay ngươi chạy trước đi sau đó đưa người đến cứu ta!
- Tôi sẽ đẩy cô xuống suối, sau đó lội qua bên kia rồi tìm đường về doanh trại, chạy thật nhanh không được quay đầu lại, tôi tự lo cho bản thân mình được cô yên tâm đi. Nhớ chưa!
Quỳnh Lam lắc đầu không đồng, nhưng Tâm Ý đã quyết, bị bắt một người sẽ dễ tìm đường trốn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-quan-chung-/3558727/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.