Chào mọi người, tuần vừa rồi thật là thảm, đã vậy còn rất lạnh nữa, tôi chỉ muốn nằm ườn trong chăn mà ngủ cho hết đông cho rồi. Rất tiếc là lại có quá quá quá nhiều thứ xảy ra (bao gồm cả chuyện đạo fic siêu ảo tưởng kia, bạn nào chưa rõ có thể xem cmt bên chuyện thứ 43. Thật sự, chuyện bản quyền trên mạng đúng là vấn nạn của dân VN chúng ta, hầy...)
À và chuyện thứ 45, tặng cho Heoconmumip vì sự ủng hộ cực kì nhiệt tình với NVP và cả việc bản quyền kia ở trên Zing. Rất rất cảm ơn em :)
Chuyện thứ 45
Tôi không rõ cái gì đang xảy ra với mình nữa. Thật sự.
Tại sao lúc nào cũng cứ phải ở trong cái cảm giác lẫn lộn giữa hai thứ cơ chứ.
Nhầm, 2 người, okay? Mình đúng là rẻ tiền.
Ý tôi là làm thế này đúng là không phải một tí nào cả, đáng lẽ tôi nên chết béng đi cho rồi. Không quyết định được, cũng chả nghĩ được cái gì cả, đến lúc cần quyết đoán thì lại bị du đi.
Thảm quá.
Quá thảm chứ chả phải thảm không nữa.
Như kiểu cả suy nghĩ và cảm giác đều cùng một lúc hét 2 cái tên, không nghe rõ cái nào với cái nào cả.
Và cái trò tự vấn khốn nạn này cũng chả giúp ích gì sất!!! Tại sao lại tốn thời gian ngồi kiểm điểm bản thân trong khi việc nên làm là lao đầu ra khỏi cửa sổ mà chết cho rồi chứ!
Điên, điên , điên, điên, điên hết chỗ nói.
-
-
-
"Tao nên chết đi thì hơn!" tôi gục đầu xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu/979020/chuong-45.html