THI XONG RỒI!!! *lật bàn, đá ghế, tung sách vở* NVP đã trở lại xD!
Tuần rồi im ắng quá ta, vậy mà lượt re cứ lên rào rào ấy, cảm ơn mọi người nhiều lắm xD!!!
(Mà có ai để ý là chúng ta sắp đưa nó tới 100.000 lượt không, hè hè...)
Giáng Sinh sắp đến nên không thể không viết về chuyện này hen (vầng,theo lịch là tận thế rồi thì không có Giáng Sinh đâu nhưng vì tận thế không xảy ra nên lại quay lại bình thường :))
Chuyện thứ 42.
Tôi rụt cổ, che mặt vào cái khăn len to đùng, dợm bước lên trên cái cầu thang đá hút gió ở khu gửi xe. Kinh hoàng, tại sao lạnh ở Hà Nội cứ phải dính với gió má và các thứ thế không biết.Trời rét thế này sống làm sao được,lại còn khô nữa, khó thở kinh.
Thêm một lí do nữa để ghét mùa đông.
Sống như này thì chết đi cho rồi
Kệ xác thiên hạ,muốn nói thế nào cũng được, gì mà lãng mạn với chả áo bông, mặc đùm một đống thế thì sung sướng chỗ nào, vừa khó cử động vừa ngốt người, bỏ bớt ra thì lại sợ chết rét.
Và dù có xuống tới 0 độ đi chăng nữa thì học sinh cấp 3 cũng chả được nghỉ mặc dù cảm giác về lạnh của mọi người là như nhau.
Nói chung,chả có cái lí lẽ gì hợp lí để thích mùa đông trừ việc ngủ ngon hơn và sâu hơn.
Đang vừa bước lên vừa thầm chửi rủa thời tiết trong đầu thì tôi đâm phải ai đó phía trước.
Tôi hơi lùi lại, nhìn lên, định mở miệng xin lỗi thì đã thấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu/979017/chuong-42.html