Nhìn chằm chằm vào ánh mắt như đang phẫn nộ của La Nhậm Thiên, Sơ Ảnh bỗng cảm thấy chột dạ mà không rõ nguyên do, cảm tưởng như bản thân đang trần trụi bị La Nhậm Thiên nhìn rõ mồn một.
Cảm giác này không tốt, và cũng không thể yêu thương nổi.
“Có chuyện gì sao?” Sơ Ảnh cũng nhận ra giọng nói mình có chút run rẩy, cô giằng tay mình ra khỏi bàn tay La Nhậm Thiên, lại vô tình phát hiện lực tay người này căn bản không muốn để cô đi.
“Trở về” La Nhậm Thiên thu hồi biểu tình thất thố ban nãy, khí tràng mạnh mẽ cũng bị hắn thu lại trong phút chốc.
Khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm của La Nhậm Thiên vẫn khiến người khác cảm thấy khó thở như ngày nào.
Sơ Ảnh bỗng dưng cảm thấy nực cười, người này vốn biết rõ nguyên chủ yêu hắn tới mức nào.
Bởi vì biết quá rõ, mới dám dùng.
Sơ Ảnh không hoàn toàn hiểu rõ được hết tình cảm, nhưng vẫn có thể nhận thấy tâm trạng của mình lúc này rất tồi tệ.
“Ngài nghĩ tôi vẫn sẽ muốn quay trở lại, ngài kêu một tiếng thì tôi phải vẫy đuôi vui vẻ vì ngài làm việc sao?” Sơ Ảnh cười lạnh, cô không phải nguyên chủ, sẽ không vì thái độ của La Nhậm Thiên mà rung động.
“Mặc dù tôi nợ ngài một mạng, nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã theo ngài vào sinh ra tử, không có công lao cũng có khổ lao” Vừa nói Sơ Ảnh vừa kéo áo khoác của mình xuống, áo ba lỗ hoàn toàn không thể che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-nghich-tap/2193351/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.