Sơ Ảnh cung kính đứng sau La Nhậm Thiên, lúc cần thì lấy tài liệu ra cho hắn. Trước mặt Sơ Ảnh là Lâm tổng hai tuần trước đã bị Sơ Ảnh chèn ép đòi sửa lại hợp đồng.
Hai người La Nhậm Thiên và Lâm tổng thoạt nhìn có vẻ rất tốt, rất hòa hợp, nhưng trong lòng hai người này nghĩ gì thì quả thật khó đoán lắm. Sơ Ảnh thầm tính toán thời gian, trong lòng đếm ngược 10 giây, quả nhiên vừa đếm xong thì cuộc nói chuyện đã kết thúc.
“Tôi hơi mệt, nghỉ lại” La Nhậm Thiên sải bước nhanh, đưa một tay nới lỏng cà vạt, đi thẳng vào hành lang rồi vào thang máy lên thẳng khách sạn, có chút uể oải ra lệnh.
“Vâng, phòng của ngài đã được chuẩn bị. Có cần kêu người tới hay không?” Người tới tất nhiên là mỹ nhân rồi, còn để hưởng thụ hay che giấu tai mắt thì tùy.
“Không cần” La Nhậm Thiên phiền chán xua tay, khóe mắt nhìn dung mạo ôn hòa nghiêm túc của Sơ Ảnh, không mặn không nhạt nói “Gần đây cô càng lúc càng xuất sắc”
Sơ Ảnh cười với La Nhậm Thiên, đáy mắt lại một mảnh tĩnh lặng. Thật đúng là một tên hồ ly, nguyên chủ sống chết yêu người này cũng có thể lý giải được. Nhưng Sơ Ảnh lại chỉ cảm thấy rất phiền não, thời gian gần đây Sơ Ảnh cảm thấy tinh thần mình càng lúc càng tệ, suy nghĩ cũng càng lúc càng ngu dốt đi không ít, không bao lâu nữa thì năng lực suy tư chắc chắn sẽ bị giảm rất nhiều.
Thật may vì Sơ Ảnh cẩn thận, cộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-nghich-tap/2193340/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.