Nằm viện được một tuần thì Hạ Thi Khâm đã buồn chán đến suýt chút nữa phá tan tành bệnh viện của Mộc Phi luôn. Mỗi ngày chỉ nằm trên giường để đủ loại kim ghim vào người, lấy máu, kiểm tra, uống thuốc... cái gì cũng không được làm, nhàm chán đến độ mọc rêu. Hơn nữa lại còn để cho Tuyệt Luân phát hiện ra một sự thật muốn khóc là, Hạ Thi Khâm cô đã lớn thế này rồi mà vẫn sợ tiêm. Mỗi khi tới lúc tiêm thuốc là mặt mũi Hạ Thi Khâm lại trắng bệch vì sợ, liều chết tỏ vẻ không sợ hãi nhưng cơ thể cứ run bần bật lên, muốn giấu cũng không nổi. Mỗi khi tiêm Tuyệt Luân đều ôm lấy Hạ Thi Khâm, thấy cô run rẩy như cầy sấy thì vừa đau lòng vừa chẳng nhịn được cười. Thì ra Hạ tiểu nhân này thân thể hư nhược đến thế, nhưng vẫn chẳng mấy khi chịu đi gặp bác sĩ là vì sợ tiêm nha!
Nếu nghĩ rằng vì Hạ Thi Khâm bệnh nặng như thế nên Tuyệt Luân sẽ nhất định ngày đêm ở bên chăm sóc chẳng khi nào rời thì sai rồi. Mấy ngày đầu đúng là vậy, nhưng càng về sau lúc buổi trình diễn thời trang sắp được tiến hành, các bản thiết kế vẫn cần được sửa chữa, chọn loại vải... rồi Hà Mỹ Nhã cuống cả lên một ngày gọi tới mười mấy cuộc điện thoại thúc giục. Đến ngày thứ ba Hạ Thi Khâm nhập viện và bệnh tình đã dịu đi đôi chút, thì Tuyệt Luân cũng bận rộn đến mức chẳng thấy người đâu.
Không có Tuyệt Luân ở bên, lại là người không hay trò chuyện nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-cung-can-yeu/1758399/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.