Liễu Tuyệt Luân dẫn theo một người từ hội quán ra để làm trợ thủ, lúc máy bay trực thăng vừa hạ cánh cô đã nhìn thấy xe của Hạ Thi Khâm đậu cách đó không xa, đang hạ nửa kính xe nhìn sang phía mình, tóc mái bị gió thổi thành hơi hơi loạn.
"Tuyệt Luân." Hạ Thi Khâm nhìn thấy cô đến mắt lập tức sáng lên, mở cửa bước xuống xe đi tới.
Liễu Tuyệt Luân nhướng mắt cười: "Tự chị lái xe tới à?"
"Ừ. Tôi chở em." Người đẹp cười khiến Hạ Thi Khâm nhìn không chuyển nổi mắt.
"Không đưa theo ai xách đồ sao?" Đi dạo phố mà cứ phải xách theo một đống túi lớn túi nhỏ thì thật mệt người, Liễu tiểu thư không chịu đâu.
"Tôi sẽ xách!" Hạ Thi Khâm lập tức tiếp lời.
Tuyệt Luân nhịn không được che miệng cười, thói quen ra khỏi cửa phải dẫn theo trợ thủ và vệ sĩ là cô học của Hạ Thi Khâm, vị con giời này không phải mỗi lần đi đâu đều tiền hô hậu ủng à, sao hôm nay lại tự nguyện xung phong nhận việc xách đồ cho cô thế. Chả lẽ Hạ tiểu nhân ăn nhầm thứ gì, nên mới khác thường như vậy. Nhìn kìa, tóc trước trán còn bị gió thổi đến biến thành dựng thẳng trên đỉnh đầu rồi.
Tuyệt Luân quay sang nói với người theo cùng: "Cậu cũng khỏi theo tôi nữa, không cần quay về hội quán, hôm nay nghỉ đi." Vừa nói, vừa không nhịn được nghiêng mình về phía trước, đưa tay vuốt vuốt lại ngọn tóc bị thổi loạn trước trán Hạ Thi Khâm, người này chú trọng hình tượng như vậy, mà tóc bị rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-cung-can-yeu/1758375/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.