Nửa như muốn chứng minh cho người ta hiểu rõ, nửa như khi bị hoảng sợ muốn tìm một chỗ trú an toàn mong xua tan đi bao bối rối, sau khi rời căn hộ, Liễu Tuyệt Luân đã vội vã chạy thẳng tới nhà Đổng Tiệp mà chẳng hề báo trước cho cô. Sự kiêu ngạo của Liễu Tuyệt Luân chỉ có thể giúp cô duy trì được dáng điệu như một nữ vương giẫm nát mọi thứ dưới chân đến khi rời khỏi tầm mắt của Hạ Thi Khâm mà thôi, chứ thực ra trong lòng cô lúc này đang ngập tràn chua xót, buồn tủi, oán hận và quyến luyến đan xen.
Có lẽ, nếu cô chỉ là một kẻ xinh đẹp ngốc nghếch đầu óc toàn cỏ, thì cô đã chẳng phải có nhiều rối răm thế này, mà có thể thoải mái thuận theo việc tranh thủ làm hòa của Hạ Thi Khâm mà trở lại bên cạnh chị ấy. Nhưng đáng tiếc cô không phải, cái cô cần là tình cảm của Hạ Thi Khâm, chứ chẳng phải chút hứng thú nhất thời của chị ta khi phát hiện ra điều mới mẻ. Cô cũng không muốn mình lại quay trở về làm cái kẻ yêu ngu dại, đến nỗi dùng đủ mọi cách chỉ để bảo vệ cái danh hiệu "bạn gái chính thức" kia.
Ai thất tình đều cũng từng tưởng tượng, hy vọng rằng kẻ đã bỏ rơi mình sẽ có ngày thay đổi và cầu xin được trở lại bên mình. Hay oán hận người đó, mong người đó cuối cùng phải hối hận, còn mình lúc ấy sẽ dùng tư thế chẳng thèm để ý mà quăng trả lại người đó chính trái tim họ, để cho người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-cung-can-yeu/1758371/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.